"Thí chủ, ngươi tiếp tục đi theo ta."
Đi cùng với Tâm Tuệ, Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi về phía trước, đi qua sân tạc tượng Phật, lại đến nơi chăm gia súc đã nhìn thấy trước đó.
Ở đây cũng không có bất kỳ con súc sinh nào, chỉ có các con kỳ lân đá, sư tử đá chưa hoàn thành mà thôi, những con thụy thú bằng đá lớn nhỏ khác nhau được sắp xếp ngay ngắn, lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía trước.
Đúng lúc này, Tâm Tuệ đột nhiên rút thanh trường kiếm sau lưng Lý Hỏa Vượng ra sau đó dùng sức chém một nhát, một cái đầu sư tử to bằng bàn tay cũng bị chém xuống.
Tâm Tuệ nắm đầu con sư tử đá lên, đặt nó vào lòng bàn tay Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu sư tử đá, hắn cảm nhận được sức nặng của đá, đây rõ ràng là đá thật!
“Chuyện này làm sao có thể?”
Lý Hỏa Vượng như bị mê hoặc còn chưa từ bỏ ý định, hắn đi qua lần lượt sờ vào các pho tượng kia thì phát hiện bọn chúng thực sự được làm từ đá thật.
Cuối cùng, hắn đứng ở cửa đại điện nhìn vào bên trong, chỉ thấy một pho tượng ngồi xếp bằng trên đài sen, tay trái bưng bình bát, tay phải uy nghiêm chỉ thẳng vào tượng Phật lớn được làm bằng đá, bất ngờ xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Không thể nào! Rõ ràng vừa nãy ta đã nhìn thấy rồi, rõ ràng đã nhìn thấy rồi! Làm sao có thể là giả chứ?"
Nghe Lý Hỏa Vượng nói, trụ trì Tâm Tuệ khẽ thở dài một hơi:
"A di đà phật, thí chủ, bệnh của ngươi không nhẹ đâu."
Lý Hỏa Vượng mờ mịt nghiêng đầu nhìn Tâm Tuệ, kinh ngạc nói:
"Chẳng lẽ là ta bị bệnh? Những thứ vừa rồi mà ta nhìn thấy đều là ảo giác sao?"
Tâm Tuệ khẽ gật đầu:
"Thí chủ, chính ngươi mắc bệnh gì thì chắc hẳn ngươi phải biết rõ hơn những người ngoài như chúng ta chứ?"
"Chẳng lẽ ta ăn nhiều Hắc Thái Tuế như vậy mà chỉ có thể chống đỡ lâu như vậy sao? Lại bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi sao?”
Hai tay Lý Hỏa Vượng ôm lấy đầu mình, vẻ mặt thống khổ tự lẩm bẩm.
Nghe Lý Hỏa Vượng nói lời này, một đám hòa thượng bên cạnh lộ vẻ mặt bài xích nhao nhao chụm lại, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
"Làm nửa ngày, hóa ra hắn là một kẻ điên."
"Nếu không có chuyện gì, vậy thì mau mau kêu hắn rời đi đi. Lỡ như một ngày nào đó hắn phát điên, chém người thì không hay rồi."
“Suỵt!”
Một câu nói của Tâm Tuệ khiến tất cả hòa thượng đều im lặng lại.
Ông ta bước vào đại điện thắp bốn nén hương, sau đó xoay người lại đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng:
"Làm phiền đến Phật tử bọn ta cũng không sao, nhưng làm phiền đến Phật Tổ thì không hay rồi, ngươi hãy thành tâm dâng cho Phật Tổ một nén hương đi." "
“Dâng hương?”
Cơ thể Lý Hỏa Vượng đột nhiên căng thẳng, Phật Tổ, Tâm Tuệ còn có bốn nén hương không ngừng hoán đổi trong mắt hắn.
"Thí chủ, ngươi còn chần chừ gì nữa? Chuyện này là lỗi của ngươi trước."
Tâm Tuệ duỗi bốn nén hương trong tay ra phía trước.
Trong đầu Lý Hỏa Vượng lại nhớ tới con quái vật đang ngọe nguậy, đoàn quái vật khắp người treo đầy hòa thượng.
Nếu thứ đó là thật, thì khi mình qua đó dâng hương cho nó thì chẳng phải là đưa đến bên miệng cho nó ăn sao?
"Thí chủ, ngươi còn chần chừ gì nữa? "
Lý Hỏa Vượng nhìn Tâm Tuệ đang nói chuyện, lúc này mặt hắn bắt đầu lộ vẻ không vui.
Hắn sờ vào con sư tử đá hàng thật giá thật trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên đầu.
Lý Hỏa Vượng ném đầu sư tử đi sau đó hai tay nhận lấy hương, nhấc chân bước qua khung cửa, chậm rãi đi về phía pho tượng đá.
Hắn bước đi rất chậm, thân xác và tinh thần đều căng thẳng cực độ, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng dù đi chậm đến đâu thì cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng đi đến dưới tượng Phật tổ, Phật vẫn là Phật, cũng không hề biến thành con quái vật khiến người ta ghê tởm đó.
Hai tay Lý Hỏa Vượng cầm hương, đứng trước lư hương, lại ngẩng đầu nhìn lên, nhìn từ góc độ này, hắn vừa vặn có thể nhìn thấy tượng Phật khổng lồ đang dùng ánh mắt không vui không buồn nhìn chăm chú mình, khiến lòng người bất giác cảm thấy kính sợ.
Khi Lý Hỏa Vượng dâng hương lên trên đỉnh đầu, bốn nén hương nhẹ nhàng run lên, làn khói trắng lượn lờ trong không khí, bay về phía nóc đại điện.
Lý Hỏa Vượng cầm hương bái lạy ba lần, sau đó trịnh trọng cắm hương vào lư hương, xoay người trở về phía ngoài đại điện.
Sau khi thấy mâu thuẫn đã được giải quyết, nhóm hòa thượng dần giải tán, quay về lại chỗ của mình, cầm đồ nghề lên tiếp tục chạm khắc, tiếng "leng keng" không ngừng vang lên bên tai.
Tâm Tuệ và Lý Hỏa Vượng đi chậm về phía bên ngoài dọc theo con đường lát đá ở giữa pho tượng.
"Huyền Dương thí chủ, nếu bệnh tình của ngươi nghiêm trọng như vậy thì ngươi đừng chạy lung tung mà hãy yên tâm ăn chay phổ độ chúng sinh đi."
"Dù bệnh của ngươi rất phiền phức, nhưng so với bệnh của ngươi thì chắc chắn Đan Dương Tử còn nguy hiểm hơn nhiều, cơm ăn từng miếng, làm từng chuyện một."
Tâm Tuệ vừa lần tràng hạt trong tay, vừa nói với Lý Hỏa Vượng bên cạnh.