Tiếng xoẹt vang lên, xúc tu và quần áo của hòa thượng cao lập tức bị chém đứt, không ngừng phun ra mủ màu vàng xanh.
Vèo, một viên đan dược bay vào trong miệng Lý Hỏa Vượng. Hai chân hắn dùng sức giẫm xuống đất, thân thể nhảy lên cao ba mét, lao về phía bức tường đất gần nhất.
Lý Hỏa Vượng vừa hành động như vậy, mọi người xung quanh bắt đầu xảy ra sự thay đổi kịch liệt. Tất cả hòa thượng trên núi thịt dồn dập nhảy xuống, gào thét đuổi theo hắn.
Nhưng còn chưa hết, mặt đất bắt đầu rung chuyển, khiến mọi người suýt thì không đứng vững được.
Lý Hỏa Vượng đã nhảy lên đầu tường vô thức quay đầu lại nhìn, phát hiện "Phật tổ" cực to đã đánh nát cửa gỗ đại điện, đang lăn về phía hắn!
"Trốn! Rời khỏi cái chùa này! Họ không thể để dân chúng cả thành Tây Kinh đều thấy bộ mặt thật của ‘Phật tổ’!"
Ấp ủ niềm tin này, Lý Hỏa Vượng cấp tốc phóng về phía chính điện, động tĩnh phía sau càng ngày càng ầm ĩ, nhưng hắn đã không thể quan tâm nhiều như vậy.
Một người chạy, một đám người đuổi. Lý Hỏa Vượng đã ăn đan dược nên sức chịu đựng rất tốt. Tuy rằng có vài lần rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng may mắn thay hắn vẫn chưa bị tóm lấy.
Mắt thấy Lý Hỏa Vượng lại rẽ một góc, sắp chạy đến cửa Chính Đức tự thì một khuôn mặt quen thuộc chặn đứng đường đi của hắn. Đó là phương trượng của Chính Đức tự, Tâm Tuệ.
Lý Hỏa Vượng không hề do dự, tay đưa vào l*иg ngực định lấy đạo linh ra. Nhưng một giây sau, tay hắn cứng lại tại chỗ. Đạo linh có thể triệu hoán Du lão gia đã biến mất.
"A di đà Phật, Huyền Dương thí chủ, ngươi đang tìm thứ này sao?"
Tâm Tuệ nâng đạo linh lên rồi nói, vẻ mặt vẫn không chậm không nhanh như trước.
Không đợi Lý Hỏa Vượng trả lời, Tâm Tuệ chậm rãi bước đến bên cạnh rồi bỏ đạo linh vào tay hắn:
"Thí chủ, thứ này không rõ xuất xứ, vẫn nên cẩn thận khi sử dụng thì hơn."
Ngay sau đó, hắn cũng không dò hỏi Lý Hỏa Vượng mà xoay người lại, nhìn về phía đám hòa thượng đã đuổi tới nơi rồi răn dạy:
"Hư Thanh, các ngươi đã là người xuất gia, hoang mang rối loạn như thế còn thể thống gì?"
"Phương trượng! Không phải chúng ta hoang mang! Là vị Huyền Môn đệ tử này bỗng nhiên ra tay tập kích Kiên Uy sư huynh!"
Nghe nói như thế, Tâm Tuệ phương trượng xoay người lại, nghi hoặc hỏi Lý Hỏa Vượng:
"Huyền Dương thí chủ, có chuyện này không? Vì sao ngươi đột nhiên ra tay với đệ tử của bản viện, là do hắn chăm sóc không chu đáo sao?"
Nhìn đám đầu trọc ở trước mắt, lại nhìn đạo linh mất mà lại tìm được trong tay, Lý Hỏa Vượng tạm thời vẫn chưa hiểu được đối phương đang làm gì.
Họ đều biết hắn đã nhìn thấy tất cả, còn đang biểu diễn ở đây làm gì chứ?
Sau khi suy tư một lát, Lý Hỏa Vượng dứt khoát ngả bài với hắn:
"Tâm Tuệ phương trượng, các ngươi có thù oán với Đan Dương Tử, ta lại giết chết Đan Dương Tử, các ngươi không nói lời cảm ơn thì cũng không cần đuổi tận giết tuyệt đâu đúng không?"
"Ngươi yên tâm, tất cả những gì ta đã nhìn thấy trong chùa, ta sẽ ngậm chặt miệng, không nói cho bất kỳ ai."
"Còn nữa, chỉ với miệng của một mình ta thì đâu thể lay động danh tiếng của Chính Đức tự các ngươi."
Nhưng khi nghe được lời của Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt của Tâm Tuệ càng thêm nghi hoặc:
"Thí chủ đã nhìn thấy gì? Sao lão nạp vẫn chưa hiểu?"
Lúc này hai bên đều sững sờ tại chỗ, cục diện lập tức yên tĩnh lại.
"Hả? Đây là chuyện thế nào? Lẽ nào phương trượng và những thứ đó không phải là một phe?"
Trong lòng chứa đầy nghi hoặc, Lý Hỏa Vượng chậm rãi nói ra hết thảy những gì mình nhìn thấy.
"Hoang đường! Toàn là lời nhảm nhí!"
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Tâm Tuệ nổi giận. Hai chùm râu bạc trắng run lên như râu rồng, khí thế mạnh mẽ lập tức ép cho đám hòa thượng phía sau vội vã cúi đầu.
…
Ngay khi Tâm Tuệ vừa mới nói xong, dường như ông ta nhận ra mình đã lỡ lời rồi, ông ta vội vàng chắp tay lại, cặp mắt khép hờ, hành lễ về phía tây.
"A di đà phật, tội lỗi tội lỗi, đệ tử phạm tội sân si. Sau chuyện này đệ tử phải chép phạt kinh thư một trăm lần.”
Sau khi nói xong những lời này, Tâm Tuệ lại ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Lý Hỏa Vượng. Ông ta cẩn thận quan sát một hồi, mới nhẹ nhàng gật đầu:
"Lão nạp biết chuyện này là như thế nào rồi, Huyền Dường thí chủ, ngươi đi cùng ta."
Nhìn đám hòa thượng đang nhìn mình chằm chằm, lúc này nếu Lý Hỏa Vượng không đi theo cũng không được, hắn nhét thanh trường kiếm trong tay vào vỏ kiếm sau lưng, xoay người đi theo Tâm Tuệ.
Tâm Tuệ cũng không đi đâu khác mà đưa mọi người trở lại trước sân tạc tượng Phật:
"Huyền Dương thí chủ, ngươi vừa mới nhìn thấy những chuyện dơ bẩn kia ở đây sao?"
Lý Hỏa Vượng bị các hòa thượng vây quanh, hắn chợt ngây ngẩn khi nhìn toàn bộ những thứ trước mặt, trước khi một pho tượng đá hoàn thành thì chúng đã trở thành núi thịt, chúng lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa giống như đang trêu đùa với hắn vậy:
“Cái này làm sao?”