"Đúng vậy, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn cho nên sau này nếu ngươi lại gặp phải chuyện gì nữa thì tuyệt đối đừng đi tìm chết. Bất luận gặp phải cái gì thì sẽ có một ngày nó sẽ trôi qua thôi.”
Lúc này tiên sinh ở bên trong đang dạy cho cái đệ tử phía dưới những thứ khác:
“Chi, hồ, giả, dã, ngươi học cũng vô dụng, lão hủ cũng không trông cậy các ngươi có thể thi đỗ tú tài. Các ngươi chỉ cần học một vài thứ thực dụng ví dụ như biết mặt chữ, tính toán!”
“Học được những thứ này thì cũng có nghĩa là có kỹ thuật tốt, đi đến đâu cũng không lo chết đói! Hôm nay chúng ta học tính toán trước!”
Tiên sinh dạy học vừa dứt lời liền giơ ống đũa tre trong tay lên thật cao.
“Một ngày có mười một canh giờ!”
Hắn lựa mười một chiếc đũa trong ống đũa rồi quẳng xuống đất.
“Ví dụ như một người bán hàng đến thôn của các ngươi để bán hàng, mất năm giờ để đi đường.”
Tiên sinh dạy học kia lấy đi năm chiếc đũa trong số mười một chiếc:
“Vậy hắn còn mấy giờ để bán hàng và ngủ?”
“Hửm?”
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng trở nên có chút khó coi.
Cảm nhận được vẻ mặt kỳ lạ của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu có chút ngạc nhiên hỏi:
"Sao vậy? Không phải tiên sinh dạy học này khá tốt sao?"
"Một ngày có hai mươi bốn giờ, hai giờ tính là một canh giờ. Rõ ràng một ngày có mười hai canh giờ, thật không biết mười một canh giờ trong miệng người này từ đâu ra.”
“Người này ngay cả thời gian đơn giản nhất mà cũng không hiểu rõ, khó trách hắn không thi đậu tú tài. Tìm một cái cớ nào đó cho hắn nghỉ đi, tránh cho hắn dạy sai thế hệ sau.”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói một tràng như vậy, đôi mắt trắng xóa của Bạch Linh Miểu lộ ra một chút nghi ngờ:
“Lý Hỏa Vượng, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy. Một ngày có mười một canh giờ mà, cách nói mười hai giờ của ngươi từ đâu vậy?”
“Cái gì?”
Đầu Lý Hỏa Vượng giống như bị thứ gì đó đυ.ng phải, không ngừng vang lên ong ong.
Hắn đầu tiên là khiếp sợ liếc nhìn Bạch Linh Miểu, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của nàng, hắn liền lao vào bên trong lớp học hỏi tiên sinh dạy học:
“Thật sự một ngày chỉ có mười một canh giờ sao?”
"Nói nhảm, không phải mười một canh giờ thì còn có thể là mấy? Ngươi có cao kiến gì à?”
Tiên sinh dạy chữ cảm thấy vô cùng bất mãn với người đàn ông quấn vải lụa trắng khắp người đột nhiên xông vào cắt ngang mình dạy học.
Lý Hỏa Vượng mặt đầy sửng sốt xoay người lại nhìn về từng cặp mắt phía sau, hỏi tất cả họ:
“Một ngày chỉ có mười một giờ?!”
Dương Tiểu Hài tỏ ra vô cùng nghi hoặc khi thấy Lý Hỏa Vượng kinh ngạc như vậy:
“Đúng vậy, Lý sư huynh, không phải một ngày có mười một canh giờ à? Có cái gì kỳ lạ chứ?”
"Chỉ có mười một canh giờ? Vậy cũng có nghĩa là ở đây một ngày chỉ có hai mươi hai giờ? Vậy hai giờ kia đi đâu mất rồi?”
Trong phút chốc, Lý Hỏa Vượng cảm thấy có một loại cảm giác hư ảo đối với thế giới này.
Bạch Linh Miểu nhíu chặt lông mày đi vào trong lớp học. Nàng kéo lấy tay hắn đi ra ngoài:
“Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Không phải một ngày có mười một canh giờ là rất bình thường sao?”
“Không, vẫn chưa đúng.”
Lý Hỏa Vượng bình tĩnh lại, hắn quyết định tự mình tìm ra đáp án:
“Miểu Miểu, trong thôn có thứ gì dùng để tính giờ không? Cầm ra hết đi, ta cần dùng.”
"Đồ tính giờ? Đồng hồ nước được không? Bạch gia chỉ có thứ này thôi."
"Được!"
Không lâu sau, ba cái thùng gỗ to lớn được xếp theo kích thước từ cao đến thấp trước mặt Lý Hỏa Vượng. Trên cùng của thùng nước đổ đầy nước, số nước đó chảy nhỏ giọt dọc theo các cái ống nhỏ gọn xuống thùng gỗ thứ hai.
Thời gian nhỏ giọt của mỗi lần vừa kéo gần một giây. Thậm chí Lý Hỏa Vượng có chút không tin tưởng vào công cụ cho nên hắn cố gắng nhớ kỹ trong lòng.
Nhưng bất kể như thế nào thì cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng nhận được đáp án cuối cùng, một ngày quả thật có mười một canh giờ.
Mặc dù phép tính toán này có một ít sai lệch, nhưng độ lệch cũng không thể nào là hai giờ được.
Lý Hỏa Vượng một đêm không ngủ cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực thế giới này thực sự chỉ có hai mươi hai giờ một ngày.
Hắn dùng mu bàn tay xoa xoa khóe mắt mệt mỏi của mình, Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm một mình:
“Thì ra là như vậy, nguyên nhân mà trước đây ta thường xuyên ngủ quên là vì một ngày bị mất hai giờ?”
Từ khi ra khỏi Thanh Phong quán, không phải mình ngủ quên mà là cảm giác ngủ không đủ, hiện giờ xem ra là vấn đề về thời gian.
Bạch Linh Miểu đang đứng sau lưng hắn, trong mắt nàng lộ ra vẻ lo lắng:
“Lý Hỏa Vượng, ngươi lại phát bệnh điên gì sao?”
Lý Hỏa Vượng chấp nhận giả thiết một ngày chỉ có hai mươi hai giờ sớm nhanh hơn so với mình tưởng tượng. Nếu ngay cả thế giới này đều bị điên thì chuyện thời gian không bình thường cũng phải thôi.
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Linh Miểu:
"Nói mới nhớ, lúc ở Thanh Phong quán một ngày cũng có mười một canh giờ sao?"
"Tất nhiên."
"Vậy tại sao ngươi lại không nói cho ta biết?"
"Loại chuyện này mà cần phải nói sao? Ta nào biết ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không biết.”
Ngay khi hai người đang nói chuyện, Gia Cát Uyên ở phía xa nghe Tọa Vong Đạo không mặt mang theo biểu cảm thích thú khi gây ra họa nói nhỏ:
“Thế nào, thấy chưa? Đây chính là hoang mang của Tâm Tố! Biết thêm kiến thức đúng chứ?”