Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 715: Phiền Phức




Lý Hỏa Vượng cực kỳ tâm huyết, vừa kiên nhẫn dạy dỗ, vừa dẫn Lý Tuế đi dọc theo con đường núi hiểm trở về phía thôn Ngưu Tâm, nơi đang bốc lên những làn khói bếp.

"Cha, tại sao họ lại sợ ta? Ngươi nói xem, nếu ta vứt bỏ y phục trên người, sau khi nhìn thấy dáng vẻ thật sự của ta, liệu họ có hết sợ ta không?"

"Không, tuyệt đối không."

"Tại sao lại không? Vậy nếu như ta đối xử tốt với họ, cho họ bạc, và cho cả đồ ăn thì sao?"

"Ngươi học đâu ra những thứ này vậy? Tuyệt đối không được để lộ ra dáng vẻ thật sự của ngươi trước mặt họ, ngươi không giống với họ, ngươi không phải người."

Lắng nghe đủ những vấn đề từ miệng Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy có chút hối hận về quyết định trước đây của mình.

Nuôi nó không hề thoải mái hơn là bao so với nuôi một đứa trẻ nghịch ngợm bị người ta chán ghét, rõ ràng trước đây nó không hề có nhiều vấn đề như vậy.

"Ta không có thời gian, vì vậy phải tìm người dạy nó mới được. Lý Tuế vẫn hoàn toàn không có khái niệm gì về những thứ cơ bản."

Đi mãi đi mãi, hai người đi đến rìa của một ruộng lúa, nghĩa tử nghĩa nữ của Lý Hỏa Vượng đều đang cần mẫn vất vả làm ruộng, tất nhiên cũng có một vài sư huynh đệ khác.

"Lý sư huynh! Ngươi xuống núi rồi sao?"

Dương Tiểu Hài choai choai hai chân toàn là bùn đất, dắt theo con trâu hào hứng bước tới.

"Không phải ngươi phụ trách đồ ăn cho mọi người sao? Tại sao cũng phải xuống ruộng? Ai khiến ngươi phải mệt vậy hả?"

"Không có ai cả, tự ta đến thôi! Lý sư huynh, nhìn xem, từ đây đến đó, cả hai mẫu ruộng này đều là của ta! Nó thuộc về ta!"

"Bạch sư tỷ nói rồi, lương thực trồng được ở ruộng này đều là của ta! Tận hai mẫu ruộng đấy, có thể trồng biết bao nhiêu lương thực chứ! Khi thu hoạch được rồi, sau này ta sẽ không bao giờ đói nữa!"

Dương Tiểu Hài kích động nói, đột nhiên cảm thấy vị trí bắp chân của mình có chút kỳ quái, hắn đưa tay sờ sờ, rút ra một con đỉa hút máu to bằng một nửa cánh tay, hắn không thèm để ý, tiện tay quăng xuống đất.

Con đỉa ngửi thấy mùi máu trên người Lý Hỏa Vượng, theo bản năng bò về phía chân hắn.

Lý Hỏa Vượng lập tức cau mày, hắn không sợ những con thú hay côn trùng khác, chỉ là hắn không thể chịu đựng được.

Vừa nghĩ đến hàng trăm con đỉa hút máu, dùng thân thể nhớp nháp và lạnh lẽo bao phủ toàn thân hắn, rồi dùng xúc tu sắc nhọn trên miệng chúng cắn đứt da thịt, chui hơn nửa người vào trong lớp thịt...

Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng dừng lại ở đó mà không lên tiếng, Dương Tiểu Hài ngạc nhiên hỏi:

"Lý sư huynh, ngươi bị sao vậy? Ngươi chưa thấy con bò thối này bao giờ à? Vậy hẳn là ngươi ít xuống ruộng lắm đúng không?"

---

Mắt thấy mấy con đỉa hút máu sắp bò lên giày của mình, Lý Hỏa Vượng giơ chân lên, trực tiếp giẫm chết con đỉa bên chân mình. Sau đó hiếm khi hắn có chút đau lòng nhìn Dương Tiểu Hài trước mặt.

"Thứ này sẽ thường hút máu trên chân ngươi ư?"

"Khi cày ruộng, trong nước có đỉa trâu là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ cần không phải rắn nước là được. Thật ra nó hút máu người cũng không sao, người có tay có thể kéo nó ra.”

"Nhưng mà hút máu trâu thì phiền lắm. Trâu không có tay, không cầm được cho nên chỉ có thể để cho thứ này hút thoải mái. Bằng không thì thứ này sao lại gọi là đỉa trâu.”

Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt non nớt của Dương Tiểu Hài trước mặt. Nếu đứa nhỏ này ở đời sau, đoán chừng hắn cũng đang học lớp sáu Tiểu học. Nhưng ở bên này, hắn sớm đã giống như người lớn rồi.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Hỏa Vượng vỗ lên bả vai hắn:

“Mai mốt đừng cày ruộng nữa. Tuổi này của ngươi nên đến trường học chữ chứ không phải là ra đồng làm việc. Những công việc như này cứ để cho tá điền làm là được.”

Lý Hỏa Vượng nói vậy, không lâu sau trong thôn Tâm Ngưu liền có một tiên sinh dạy học mới.

Thôn Ngưu Tâm tuy hẻo lánh nhưng chỉ cần có đủ bạc để dùng thì một tiên sinh dạy học không thi đỗ tú tài cũng có thể tùy tiện tìm đến.

Chuyện này không chỉ tốt cho Dương Tiểu Hài mà Lý Tuế cũng có thể đến trường. Hắn dựa theo phân phó của Lý Hỏa Vượng, chỉ cần nghe không cần nói, yên lặng nghe tiên sinh dạy học giảng bài.

Trừ họ ra, những người khác không có việc gì làm cũng có thể nằm trên bệ cửa sổ nghe lén nhìn lén như thể chỉ cần nghe nhiều một chút là có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Thậm chí ngay cả Lữ Trạng Nguyên cũng ôm theo đứa con chưa đầy tháng của mình đến để nghe dạy học. Hắn nói là muốn cho con mình dính thêm nhiều khí văn nhân, sau này dễ dàng thi Trạng Nguyên.

Thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng dứt khoát mở cửa ra. Sau này, người nào trong thôn muốn đến nghe đều có thể đi vào trong lớp, coi như là phúc lợi của thôn Tâm Ngưu.

Nhìn tất cả những người trong lớp đang chăm chú lắng nghe. Trên mặt Lý Hỏa Vượng khẽ nở một nụ cười, thậm chí ngay cả tâm trạng u ám lúc trước của hắn cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

“Ngươi đang cười cái gì vậy?”

Bạch Linh Miểu đứng bên cạnh hắn ngạc nhiên hỏi.

"Ngươi nhìn xem thật tốt biết bao, dù chúng ta đã trải qua bao nhiêu gian khổ trên đường nhưng cuộc sống vẫn luôn càng ngày càng tốt hơn. Điều mà không phải đây là thứ mà họ muốn sao?”

Bạch Linh Miểu vươn tay qua đan l*иg với năm ngón tay không có da thịt của hắn, cơ thể nàng khẽ nhích lại gần bên hắn.