Lý Hỏa Vượng dời tầm mắt khỏi tấm bản đồ, nhìn lại vị thư sinh mặt trắng trước mặt, vô cùng nghiêm túc nói:
"Gia Cát huynh, ngươi có thể nói cho ta biết sự thật không? Tâm Bàn của ngươi rốt cuộc là thế nào? Ta thật sự không muốn đoán mò nữa."
"Không nói được…không nói được."
Gia Cát Uyên trông vẫn rất bình tĩnh, lần nữa chỉ lêи đỉиɦ đầu bằng chiếc quạt gấp trên tay.
"Ta không hỏi ngọn nguồn, ta đang nói khi ở bên cạnh ngươi sẽ xảy ra chuyện gì bất thường! Nói chung, ta thực sự không thể thích ứng được tình huống này."
Nghe đến đây, Gia Cát Uyên tỏ vẻ như một chuyện đương nhiên:
"Bên cạnh tiểu sinh? Xung quanh tiểu sinh sẽ luôn xuất hiện những người tự xưng là người Đại Lương, họ cho rằng cái gọi là Đại Tề sớm đã bị diệt vong từ một nghìn năm trước. Chẳng hạn như Lý huynh đây, tất nhiên ta biết rằng họ đến từ Đại Lương, nhưng Đại Lương là giả và Đại Tề mới là thật."
"Nhưng Đại Tề rõ ràng là..."
Lý Hỏa Vượng nói đến đây thì không nói thêm gì nữa, nếu tiếp tục tranh cãi với hắn một lần nữa, sợ rằng sẽ lặp đi lặp lại chủ đề mà hắn đã nói nhiều lần trước đó, và hắn không thể thuyết phục được ai.
"Được rồi, ta không hỏi nữa."
Lý Hỏa Vượng cuộn lại tấm bản đồ trong tay.
"Đi thôi, ta sẽ theo ngươi đến đô thành U Đô của Đại Tề!"
Dọc đường vẫn không hề xuất hiện bóng dáng của Tọa Vong Đạo, nếu không phải có lần đó trên Hạnh Đảo, Lý Hỏa Vượng gần như cho rằng Tọa Vong Đạo đã hoàn toàn từ bỏ ý định trả thù Gia Cát Uyên mà làm chuyện khác rồi.
Có xe ngựa của hắc điếm, cộng với việc vết thương của Giám Thiên Ti Đại Tề đã bình phục, tốc độ của họ bắt đầu tăng lên.
Cho dù là một con đường nhỏ cũng không mất quá nhiều thời gian, bọn họ cuối cùng cũng tới được đích.
Mặt trời đỏ thẫm từ từ nhô lên từ bức tường thành cao chót vót, Lý Hỏa Vượng đứng trên nóc xe ngựa, chậm rãi hít thở bầu không khí trong lành.
"Cuối cùng cũng đã trở về được Thượng Kinh rồi, hoặc phải nói đây là...U Đô."
Hắn quay đầu lại và liếc nhìn nhóm người đang nước mắt lưng tròng được chào đón bằng những cái ôm ở phía xa, Lý Hỏa Vượng đứng đó, trông có vẻ vô cùng lạc lõng.
"Đạo sĩ, hôm nay là ngày mồng một, nhớ phải ăn Hắc Thái Tuế nhé, nếu không sẽ lại phát điên mất."
Ảo giác của hòa thượng nhắc nhở hắn.
"Ta biết rồi."
Lý Hỏa Vượng lấy ra một con dao găm giơ vào trong buồng xe, gắp ra một miếng lớn Hắc Thái Tuế, cho vào miệng nhai.
"Đại trưởng lão, ngài đang ăn cái gì vậy? Loại đồ ăn này có thể giúp ngài tu luyện sao?"
Hạ Nhật Thăng lúc này đang nhìn lén Lý Hỏa Vượng, không kìm được nỗi tò mò trong lòng, hắn đi tới, thận trọng hỏi.
Lý Hỏa Vượng không thèm để ý đến tên này, nhảy trở lại xe ngựa, búng nhẹ dây cương, mấy con ngựa kéo theo xe ngựa đi tiếp, đi theo đoàn người của Gia Cát Uyên đi về phía cổng thành to lớn.
Sau khi đi vào tường thành, Lý Hỏa Vượng cẩn thận quan sát xung quanh, cố gắng tìm ra sự khác biệt so với lúc hắn rời đi.
Hắn phát hiện nơi gọi là U Đô vẫn mang dáng vẻ giống như Đại Lương trước đây, con đường rộng lớn đầy những người qua kẻ lại, hàng quán ven đường vẫn là những quán cũ, chỉ có một vài chi tiết đã thay đổi.
"Đại gia, đến đây chơi đi!"
Một giọng nói mềm nhũn lọt vào tai Lý Hỏa Vượng.
Hắn nhìn theo hướng phát ra âm thanh, phát hiện ra người mới lên tiếng lại là một thanh niên trông có vẻ nữ tính, hắn mặc một chiếc voan mỏng chẳng khác gì không mặc, đứng trong một chiếc l*иg đan bằng tre với những bông hoa màu đỏ, làm điệu làm bộ.
"Cái này..."
Lông mày của Lý Hỏa Vượng dần dần nhăn lại khi nhìn thấy những người đàn ông với lớp trang điểm dày cộm bị nhốt trong l*иg, hắn nhớ rất rõ nơi này, nhưng trước đây là bán nữ, nhưng bây giờ lại trở thành bán nam.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh phát ra từ miệng Tần Lão, hắn nắm chặt hai tay, như thể run lên vì tức giận.
Đúng lúc này, hai người đàn ông mập mạp da dẻ trắng trẻo nắm tay nhau cùng bước xuống từ trong xe ngựa, mặc dù cách một khoảng khá xa nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa từ họ, mùi nước hoa nồng nặc mùi nướ© ŧıểυ như mùi của Ký Tương năm đó.
Hai thái giám này hoàn toàn không để ý tới tầm mắt của người khác, nắm tay nhau cười ám muội rồi cùng nhau bước vào một khu viện gọi là Tầm Vị Hiên.
Mà đúng lúc này, một sĩ phu tóc trắng từ bên trong bước ra, hai thanh niên tuấn mỹ dung mạo giống nhau, một trái một phải đỡ lấy hắn đi về phía xe ngựa.
Một người thanh niên trong số đó nằm bò trên mặt đất, bị coi như bàn đạp để sĩ phu kia bước vào xe bò, sau đó, bọn họ vẫn không rời đi, thay vào đó, họ chui đầu vào trong chiếc xe bò và rời đi cùng với vị sĩ phu kia.
"Lý nào lại thế! Lý nào lại thế! Tất cả đều là thủ đoạn của những con chó hoạn quan đó, làm cho toàn bộ kinh thành bây giờ trở thành một nơi chướng khí mù mịt! Long Dương khắp nơi! Thực là, lý nào lại như thế được!"
"Những người này còn khoe khoang chuyện xấu xa này phong nhã này phong nhã nọ, ta khinh! Một đám người dựa vào cái loại nhát gan như đám chó hoạn quan, những thánh nhân kia e là đã đọc phải thứ chó má gì rồi!"