Lý Hỏa Vượng nhìn xuống cái bụng nứt ra từng khe của mình, thở dài ngao ngán, hiếm thấy hôm nay tâm trạng tốt hơn, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
Tuy rằng hắn không còn sợ hãi loại chuyện này nữa, nhưng cóc ghẻ nằm trên chân, không hại người nhưng thật kinh tởm.
"Đại Lương Quốc trước giờ không phải luôn rất ổn định sao? Tại sao còn xuất hiện hắc điếm dùng thuốc hại người như vậy."
Hồng Trung đã lâu không xuất hiện, bước ra khỏi bàn bên cạnh.
"Hehehe, Lý Hỏa Vượng, chuyện này ngươi nghĩ sai rồi, không nghe Tâm Bàn người ta nói thế nào sao? Bây giờ đây là Đại Tề, không phải Đại Lương đâu!"
Lý Hỏa Vượng hơi sửng sốt.
"Lẽ nào nơi đây đã thực sự trở thành Đại Tề sao? Năng lực của Tâm Bàn này rốt cuộc là thế nào?"
Trong lúc nhất thời hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hắn mới mở miệng định hỏi Hồng Trung, nhưng nhìn vẻ mặt mau tới hỏi ta đi của hắn, Lý Hỏa Vượng miễn cưỡng kìm lại, thẳng thừng móc ra Hỏa Áo Chân Kinh, tự trị thương cho mình.
Nhưng lần này, Hồng Trung lại không chịu để yên.
"Này này, Lý đại nhân đúng là kiến thức thâm sâu, ngay cả thịt người cũng có thể nếm ra được, bái phục, bái phục!"
Ngay khi Hồng Trung vẫn còn muốn nói gì đó, giọng nói của Lý Tuế đột nhiên xen vào.
"Cha…cha có thể cho ta mấy thanh kiếm được không?"
"Bao nhiêu thanh kiếm? Ngươi muốn làm gì vậy?"
Lý Hỏa Vượng ngừng niệm chú.
"Ta muốn giúp đỡ cha, lần sau nếu gặp phải kẻ xấu, ta cũng có thể ra tay giúp đỡ như ban nãy!"
"Ta đã chật vật nhét ngươi vào trong người rồi, làm gì có chỗ trống để đặt kiếm nữa? Đừng nghịch ngợm nữa, ngoan."
Kết quả, lần này, Lý Tuế thật sự không chịu nghe theo.
"Không đâu, không đâu, ta muốn có kiếm! Ta muốn có kiếm!"
Lý Tuệ vùng vẫy một hồi lâu, những chiếc xúc tu màu đen của hắn thoát ra khỏi quần của Lý Hỏa Vượng và rơi xuống đất, lăn lộn không ngừng, giống như những đứa trẻ trên đường phố đòi cha mẹ mua kẹo hồ lô.
"Chết tiệt, Lý Tuế học đâu ra cái thói này vậy?"
Lý Hỏa Vượng dỗ dành một lúc, cuối cùng sử dụng bộ dụng cụ tra tấn của mình mới khiến hắn hài lòng yên tĩnh lại.
"Thấy chưa, trong đây có đủ thứ cả. Dao, cưa, dùi, kéo, kẹp, xẻng, tất cả đều của ngươi tất, nếu sau này gặp phải người xấu, ngươi cứ lấy những thứ này ra tấn công bọn chúng."
Những xúc tu của Lý Tuế chui ra từ rốn của hắn, không ngừng nghịch ngợm các dụng cụ tra tấn, nụ cười vui sướиɠ vì có thu hoạch liên tục truyền vào tai Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng khẽ lắc đầu, đi theo những Giám Thiên Ti của Đại Tề đi ra khỏi hắc điếm.
Tất cả người làm trong hắc điếm đều bị Lý Hỏa Vượng giết chết, vật cưỡi ở hậu viện đương nhiên thuộc về bọn họ, xe ngựa của Lý Hỏa Vượng chẳng mấy chốc đã có bạn đồng hành mới bên cạnh.
Thấy Lý Hỏa Vượng đi ra khỏi quán trọ, Gia Cát Uyên bước tới gần nói:
"Đừng lo lắng, người của chúng ta ở U Đô đã biết Tần Lão gặp sự cố, sẽ sớm phái người tới đón, chúng ta sẽ sớm đến được U Đô thôi."
Nhìn Tần Lão lên xuống xe ngựa cũng phải có người dìu đỡ kia, Lý Hỏa Vượng không thấy lạc quan là bao.
Hắn lên xe ngựa của mình, lấy bản đồ ra và tìm kiếm vị trí của mình.
"Với tốc độ hiện tại, e rằng sẽ không nhanh như vậy."
Những ngón tay đẫm máu của Lý Hỏa Vượng vuốt dọc bờ biển vạch một đường về phía trung tâm đường Giang Nam.
"Hả? U Đô?"
Nhìn vào kiểu chữ quen thuộc mà xa lạ đó, Lý Hỏa Vượng gần như nghĩ rằng mình đã đọc nhầm, nhưng sau khi xác định cẩn thận, hắn phát hiện ra đó đúng là U Đô, không phải Thượng Kinh trước đây.
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn Gia Cát Uyên trước mặt mình.
"Đây là bản đồ của ngươi sao?"
Gia Cát Uyên vẻ mặt khó chịu.
"Lý huynh, ngươi đùa quá trớn rồi đấy, tiểu sinh học phú ngũ xã, trước nay chưa bao giờ cần đến bản đồ."
"Vậy thì cái này..."
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang ngập ngừng, Hồng Trung lại xuất hiện.
"Chuyện này cũng bình thường mà, hiện tại ngươi đang ở Đại Tề, không dùng bản đồ Đại Tề thì ngươi dùng cái gì?"
Lý Hỏa Vượng nhìn bản đồ trước mặt, lông mày nhíu lại, hắn nhìn chăm chú vào một vết dầu đỏ ở góc trên bên trái bản đồ.
Trước đây khi hắn tìm kiếm Hạnh Đảo, vừa ăn mì dầu mỡ vừa xem bản đồ, lúc vô ý thì giọt dầu đã bắn lên đó, đây chắc chắn chính là bản đồ mà trước đây hắn đã cầm theo.
Nhưng bản đồ này hắn mua ở Thượng Kinh, tại sao lại không đánh dấu Thượng Kinh trên đó? Thay vào đó, lại đánh dấu đô thành của Đại Tề - U Đô?
---
Nhìn tấm bản đồ thuộc về mình trước mặt, đầu óc Lý Hỏa Vượng hoàn toàn rối loạn, hắn thực sự không thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Gác chuyện con người qua một bên, có thể nói năng lực của Tâm Bàn là một loại thôi miên trong một phạm vi nhất định, nhưng bản đồ vốn thuộc về hắn làm sao có thể biến thành bản đồ của Đại Tề như bây giờ được? Tại sao năng lực của Tâm Bàn này lại kỳ lạ đến vậy? Tại sao hắn không thể hiểu nổi?
Đại Tề này là một thế giới song song khác sao? Hoặc có thể nói hoàn toàn không có Đại Tề nào cả, mọi thứ là do năng lực của Tâm Bàn bóp méo?
"Lý huynh, sắc trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi, còn không nhanh lên, chúng ta sẽ phải ngủ ngoài đường mất."
Thấy Lý Hỏa Vượng sững sờ không động đậy, Gia Cát Uyên bắt đầu thúc giục.