Ánh mắt Lý Hỏa Vượng di chuyển, màu đỏ phía sau Tư Mã Lam, người hòa thượng vô tội, còn có Bành Long Đằng không đầu và Kim Sơn Trảo chỉ có nửa thân trên.
“Không đúng, Tâm Tố trong miệng người này và ta không giống nhau! Sao hắn lại không nói mớ, sao không nói người chết đi theo, sao không nói cơ thể Tâm Tố sai người?”
“Ha ha ha… con trai nhà họ Mặc đương nhiên không biết, hắn cũng chỉ là lệ thuộc sách vở mà thôi, ngươi thật sự đã gặp qua Tâm Tố sống sao?”
Hồi lâu sau vẫn chưa thấy Hồng Trung xuất hiện, hắn chế giễu cười nhạo.
“Ồ, không đúng, tên tiểu tử này thấy qua Tâm Tố sống rồi, giờ trước mặt hắn có một cái, ha ha ha!!”
Khóe mắt Lý Hỏa Vượng run lên cong cong, hoàn toàn không nhìn người cười nhạo Hồng Trung, tiếp tục hỏi Tư Mã Lam phía trước:
“Nếu Tâm Tố có độ đối phó bình thường, nguy cơ nguy hiểm, chẳng cần phải nói, phiền phức hơn rất nhiều so với Bắc Phong?”
Tư Mã Lam gật đầu:
“Đúng thế, ngươi ngẫm lại xem, muốn lừa gạt một Tọa Vong Đạo khó lắm, sao mà tên kia có thể trở thành một trong Tọa Vọng Đạo Tứ Hỉ được.”
“Vậy nên đối phó với Bắc Phong thế nào đây?”
Lý Hỏa Vượng lại hỏi lại.
“Nếu Giám Thiên Ti muốn đối phó với Bắc Phong, thì sớm đã tiêu diệt hắn từ lâu rồi, còn có thể để hắn chạy lung tung bên ngoài sao?”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng không khỏi chững lại, lời nói của đối phương chứa thông tin rất lớn, hắn phải nghĩ lại xem.
---
“Đây… Có phải có nghĩa là, người Bắc Phong đó không giống với Tọa Vọng Đạo bình thường ư? Có phải vì không thể lợi dụng được nguyên khí bẩm sinh này dẫn đến ta không thể nào kiểm soát được ảo giác? Mà Bắc Phong tránh được ảo giác, có phải là vì hắn có thể sử dụng thông thạo toàn bộ nguyên khí trong cơ thể mình không?”
Lý Hỏa Thương phân tích tỉ mỉ những gì Mã Tú Lam nói. Nhưng khi nghĩ lại, Lý Hỏa Vượng bình tĩnh lại, nghe câu đó của Mã Tú Lam, tất cả mọi thứ này đều từng được tên cự tử đã chết kia nói qua rồi.
(Phiếm chỉ người có thành tựu ưu việt và ảnh hưởng to lớn hoặc nhân vật có uy quyền về một phương diện nào đó.)
Vậy có khả năng hay không, tên cự tử này nói sai thì sao? Trên đường đã trải qua bao nhiêu chuyện, hắn cảm thấy lời nói của người trên thế giới này độ đáng tin rất thấp.
Lý Hỏa Vượng do dự một lúc, không đem sự nghi ngờ trong lòng mà hỏi. Trực tiếp chất vấn quyền uy của người cao nhất trong gia đình họ Mặc, đối phương sợ là không muốn trở mặt tại chỗ.
“Ngươi muốn đối phó Bắc Phong à? Hắn làm gì ngươi?”
Mã Tú Lam gần như đã sớm nhìn ra chuyện của Lý Hoả Vượng rồi, lên tiếng hỏi thẳng.
Nghe thấy câu này, sắc mặt của Lý Hỏa Thương trở nên khó coi. Hai tay nắm chặt lại, giọng trầm xuống nói:
“Ta không chỉ đơn giản là đối phó Bắc Phong! Tất cả Tọa Vọng Đạo, ta đều hận thấu xương! Năm đó Tọa Vọng Đạo cải trang thành sáu vị đại trưởng lão trong Áo Cảnh Giáo…”
Nghe Lý Hỏa Vượng kể, dáng vẻ của Mã Tú Lam hiểu mà gật đầu không bất ngờ chút nào. Dường như đã sớm nhìn ra chuyện này rồi.
“Đừng quá ám ảnh việc báo thù, lấy chuyện báo thù này đi tiếp xúc với Tọa Vọng Đạo kia, rất dễ bị bọn họ lợi dụng.”
“Cảm ơn sự chỉ điểm của Mã Tú Lam, tại hạ hiểu rồi.”
“Vậy người từ từ xem, nếu có gì không hiểu thì tìm Nam Cung mới nãy. Ta còn có việc, đi trước một bước.”
Mã Tú Lam nói rồi đứng lên đi mất.
“Nhưng nếu bây giờ ngươi muốn đối phó Tọa Vọng Đạo, sợ không tìm được rồi. Người kể chuyện đã giết chết Phát Tài, bọn họ xem như đúng rồi, đoán chừng không có chỗ trống nào để phát hiện.”
Đối phương nói đại một câu, lập tức khiến lòng Lý Hoả Vượng đông lại, người kể chuyện, Gia Cát Lượng?
Lý Hỏa Lượng lao lên ngay lập tức, nhanh chóng chặn lại trước mặt của hắn, biểu cảm rất căng thẳng mà hỏi:
“Mã Tú huynh, là thật thì sao?”
“Vậy thì đương nhiên, người kể chuyện giết chết một Tam Nguyên. Những Tọa Vọng Đạo khác đương nhiên chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Chỉ là hôm trước, có người dân nhìn thấy người kể chuyện đánh nhau với Tọa Vọng Đạo nữa.”
“Chuyện kiểu này, ngươi chỉ cần yên lòng coi kịch là được rồi. Có người giúp ngươi báo thù, chăng phải vui vẻ là được tự do sao?”
Khi Mã Tú Lam ra khỏi bình phong, Lý Hoả Thượng lập tức quay đầu nhìn thái giám đang quỳ ở đó.
“Giúp ta đến tứ khố tìm một lát, liên quan đến Gia Cát Lượng. Ghi chép của người kể chuyện ta đều muốn, đi mau!!”
Thái giám rất nhanh đã được đưa đến, nhưng điều không ngờ là, không dày giống như hai lần trước, lần này chỉ có một cuốn mỏng lét.
“Liên quan đến ghi chép của Gia Cát Lượng chỉ còn cuốn này?”
Lý Hỏa Vượng rất kinh ngạc mà hỏi.
“Hồi bẩm đại nhân, còn có lục khố. Nhưng ít nhất cần bính thương mới có thể thấy, còn ngươi không đủ.”
Nghe được lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng không thể không oán thầm:
“Thật không biết tại sao Giám Thiên Ti làm như vậy, cái gì cũng giấu. Lẽ nào có những chuyện cho người khác biết, còn có thể trở trời hay sao.”
Lý Hỏa Vượng cũng lười suy nghĩ cái này, vực dậy tinh thần, nhìn cuốn sách trong tay.
Trong cuốn sách này, không khác những gì Lý Hỏa Vượng biết là mấy, nhưng có chút chi tiết.