Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 604: Tâm Tố Là Gì




Nhìn xung quanh con thoi mấy vòng, Lý Tuế lại bắt đầu cảm thấy hơi nhàm chán.

Nhưng mà nàng không muốn đi ra ngoài, ở yên trong lòng cha rất thoải mái, rất yên tĩnh, nàng thích loại cảm giác này.

Sau khi suy xét một hồi, Lý Tuế dùng xúc tua cuốn con ngươi lại, luồn qua khe hở ở bụng của Lý Hỏa Vượng, quan sát bên ngoài thật cẩn thật.

Ở trước mặt cha là một chiếc bàn, bên trên ngoại trừ một chén trà nhỏ thì chẳng có gì cả, dáng vẻ của cha thoạt nhìn rất lo lắng, dường như đang chờ đợi điều gì.

“Đây là chỗ nào ạ?”

Lý Tuế cố gắng hết sức nghe rõ âm thanh bốn phía, nhưng mà mọi thứ ở bốn phía đều mơ hồ, chẳng nghe hiểu gì cả.

“Ôi, có người đến đây.”

Lý Tuế tò mò nhìn nam nhân mặt bự kia, trong tay người đó cầm một chồng sách.

Chờ người đó đặt sách lên trên bàn, Lý Tuế cũng liếc qua, nhưng nàng cũng không biết nhiều nhiều.

“Tâm Tố? Đó là thứ gì?”

Đợi đến lúc Lý Tuế muốn nhìn kỹ thì lại nhận ra cha đã cầm sách lên rồi, nàng không xem được nữa.

Mắt Lý Hỏa Vượng hơi run run lướt qua, hắn đọc hiểu chữ trên trang sách này, không để lộ ra một chữ, bởi vì trên bản ghi chép chính là thông tin của Tâm Tố.

Sau khi đọc nhanh xong mấy trang đầu, Lý Hỏa Vượng sững sờ, bên trên quả thật ghi chép lại thông tin của Tâm Tố.

Nhưng mà lại không phải là thông tin mà hắn cần, vì bên trên ghi lại cách dùng mắt của Tâm Tố kết hợp với tóc của Tâm Trọc như thế nào để luyện ra thứ gọi là pháp khí.

“Đổi!”

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng cầm lên một quyển khác, lại lần nữa đọc tiếp.

Đọc hết quyển này đến quyển khác, nhưng mà tất cả đều là cách thức luyện chế thân thể và thần chí của Tâm Tố, điều này khiến cho Lý Hỏa Vượng vô cùng bực bội.

Hắn xưa nay chưa từng dùng đến mấy thứ này, chẳng lẽ hắn vẫn có thể tự lấy nội tạng của hắn để luyện pháp khí ư?

Ngay lúc Lý Hỏa Vượng càng lật càng nhanh, một tiếng chim kêu bên cạnh đột nhiên cắt ngang hắn.

“Vì sao ngươi muốn xem Tâm Tố? Chẳng lẽ trong tay ngươi có Tâm Tố.”

Khi Lý Hỏa Vượng ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy Tư Mã Lam, người vừa mới rời đi, vậy mà đã quay lại rồi!

Nhìn cuốn sách có liên quan đến Tâm Tố trong tay hắn, một luồng khí lạnh như phả vào gáy Lý Hỏa Vượng, đối phương có vì chuyện này mà hoài nghi hắn hay không?!

Sau vài giây ngắn ngủi, Lý Hỏa Vượng bình tĩnh buông quyển sách trong tay xuống, giải thích:

“Trước kia thấy trong sách, Bắc Phong chính là Tâm Tố nên muốn biết Tâm Tố rốt cuộc là thứ gì.”

“Các đại trưởng lão của Áo Cảnh Giáo chẳng lẽ không giảng dạy hay sao?”

Tư Mã Lam hỏi.

Tay của Lý Hỏa Vượng duỗi ra phía sau, hắn lấy chiếc túi vải đeo trên lưng xuống, vén vải mỏng ra, lộ ra chiếc lưỡi Tâm Tố như ngọc của cây gỗ mục, Ký Tướng trước đây kia.

“Quá khứ lúc ở miếu Thập Tự, có người đã từng nói, nhưng cho đến bây giờ họ cho chỉ bảo ta chờ, Tâm Tố là báu vật sống của đất trời, phải dỗ dành không được thô bạo, nhưng họ chưa từng nói cho ta biết vì sao phải làm thế.”

“Chẳng lẽ sau khi chúng ta gặp Bắc Phong cũng phải dỗ dành sao? Thế thì làm sao mà đánh được nữa?”

Tư Mã Lam gật đầu.

“Thì ra là thế, chuyện này ngươi không cần tra Tứ Khố nữa, ngươi đã là Canh Kỳ vậy thì phải để ta nói cho ngươi thôi.”

Ngay khi Lý Hỏa Vượng kinh ngạc đến mức hai mắt dần mở to, Tư Mã Lam nói.

“Cự Tử từng nói, những người sinh ra không thể được sinh ra, những người được chuyển hóa không thể được chuyển hóa, những người không được sinh ra có thể được sinh ra, những người không được chuyển hóa có thể được chuyển hóa, lệ cũ sinh thường hóa. Người được sinh ra, người được chuyển hóa, không lúc nào không sinh…”

Nghe thấy những lời này của đối phương, Lý Hỏa Vượng bắt đầu thấy hơi đau đầu, vội giương tay ngăn lại.

“Tư Mã huynh, mong huynh bình thường một tí, ta chưa từng được đi học, là một người lỗ mãng, ngươi nói luôn cho ta biết Tâm Tố là thứ gì là được rồi.”

Nghe thấy thế, Tư Mã Lam hơi cau mày, ánh mắt có vẻ hơi khinh thường nhìn Lý Hỏa Vượng.

Nhưng dối diện với Lý Hỏa Vượng, theo tay hắn gõ vào con chim nhỏ ở bên cạnh, con chim kia lại bắt đầu cố gắng trả lời đơn giản nhất có thể.

“Theo lời Cự Tử, người bình thường luôn có mười tinh tám khổ, nhưng Tâm Tố lại không giống, hắn ngoại trừ có mười tình tám khổ, còn nhiều thêm một khí bẩm sinh.”

“Từ Thái Thủy biến thành hình, hình có chất mà chưa có cơ thể là nói Tâm Tố, một khí bẩm sinh mà Tâm Tố có cực kỳ cao, mười tình tám khổ của Tâm Tố có thể hóa thành Thái Thủy hòa vào đạo trời.”

“Giả sử, nếu ngươi mạnh bạo với Tâm Tố bức hắn tới đường cùng, ngộ nhỡ hắn sử dụng một khí bẩm sinh kia thì đến thần tiên cũng không cứu được.”

Nghe thấy thế,Lý Hỏa Vượng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

“Vậy sẽ có hậu quả gì?”

“Dời non lấp biển, hô mưa gọi gió, cũng chỉ bằng một ý niệm của hắn thôi!”

Nói đến đây, giọng của Tư Mã Lam cũng nhỏ đi rất nhiều. Dường như bị chính lời nói của mình dọa sợ.

“Hả?”

Lý Hỏa Vượng nghe vậy hơi ngạc nhiên, dời non lấp biển, hô mua gọi gió, đây thật sự là mình sao? Đây thật sự là Tâm Tố ư?