Lý Hỏa Vượng lùi về sau mấy bước, quan sát nha môn ở trước mặt. Hóa ra đây là lao ngục, hình như bản thân Ký Tương đã trói chặt với hệ thống lao ngục này rồi.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa lớn lao ngục được hé ra một lối nhỏ, Ký Tương dẫn Lý Hỏa Vượng vào trong.
Toàn bộ đại lao hai lớp cửa hai lớp tường, vô cùng kiên cố. Sau khi vượt qua cửa chính thì còn có cửa thứ hai, cửa này còn nhỏ hơn, không những phải khom lưng mà còn phải cong chân, ngồi xổm xuống.
Bên trong còn có cửa thứ ba, trên khung cửa thứ ba có khắc một con hổ, nhưng sau khi được Ký Tương nhỏ giọng giải thích cho thì Lý Hỏa Vượng mới biết đó không phải là hổ, mà là mãnh thú Bệ Ngạn trong truyền thuyết.
Chờ khi cánh cửa thứ ba được mở ra, từng ánh mắt như thực chất chăm chú nhìn sang. Sau khi dần quen mới hoàn cảnh u ám trong nhà giam, Lý Hỏa Vượng cũng nhìn thấy rõ là ai đang nhìn mình.
Nói như thế nào nhỉ, nếu như nhất định phải miêu tả thì đó chính là một phòng toàn là Bành Long Đằng hiện lên trước mặt hắn.
Những ngục tốt trên mặt khắc chữ này người đứng người nằm, người uống rượu người oẳn tù tì, những người này đều là binh gia. Sự tồn tại của họ khiến sát khí trong không khí ngưng tụ không tan, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Lý Hỏa Vượng rất khó tưởng tượng được trong ngục này có tồn tại như nào mà cần dựa vào đám người này để áp chế.
“Trời ơi, đây chẳng phải là Trần công công hay sao? Ngọn gió nào thôi ngươi tới đây vậy?”
Một ngục tốt già đang uống rượu ngạc nhiên nhìn về phía Ký Tương, bộ râu quai nón màu trắng rất rậm, kéo từ vành tai trái đến vành tai phải.
“Hahaha~Chào Tào Bách hộ, đã lâu rồi không gặp, cha gia rất nhớ ngươi đó. Trong nhà vẫn ổn chứ?”
Ký Tương cười híp mắt, đi tới gần.
“Tạm ổn, vẫn như vậy, con dâu và con trai ba ngày ầm ĩ hai ngày đánh nhau. Chờ ta một chút, ta thắp nén hương cho Ngục Thần.”
Theo động tác của Tào Bách hộ, lúc này Lý Hỏa Vượng mới phát hiện ra giữa bức tường cao ở bên trái có khảm một điện thờ được điêu khắc bằng đá.
Bên trong có ba bức tượng thần được khắc từ gạch, ngồi ở giữa là một ông lão, biểu cảm hiền lành, hình thái đoan trang. Nhưng hai tiểu quỷ ở hai bên thì hoàn toàn trái ngược, hung thần ác sát, gương mặt dữ tợn, nhìn như quỷ dữ.
Ông lão ở giữa kia chính là Ngục Thần.
---
Lý Hỏa Vượng ngồi trên băng ghế dài, lặng lẽ nhìn chằm chằm Tào Bách Hộ đang dâng hương hành lễ với Ngục Thần trên tường.
Theo lý mà nói, hành động thắp hương bái phật này không giống với tác phong của nhà binh, nhưng thông tin hắn biết về họ là quá ít, cũng có thể binh gia của Đại Lương Quốc lại có một phong cách riêng.
Sau khi Tào Bách Hộ dâng hương xong, hắn lại quay trở về trước mặt Lý Hỏa Vượng và Ký Tương, thản nhiên liếc nhìn mặt nạ tiền đồng trên mặt Lý Hỏa Vượng, cất giọng hỏi:
"Công công, hiếm khi ngài đặt chân đến nơi xui xẻo này, hẳn là có việc gì đúng không?"
"Haha, Tào Bách Hộ đúng là người chân thật nói lời thẳng thắn, vậy ta cũng không dài dòng nữa, đây là Nhĩ Cửu huynh đệ, trong nhà hắn có người bị sát khí nhập thể, ta nghĩ chút chuyện vặt vãnh này, Tào Bách Hộ nhất định có thể dễ dàng xử lý được, đúng không?"
Khi nhìn thấy Tào Bách Hộ trước mặt bật cười gật đầu, trái tim Lý Hỏa Vượng chợt thắt lại, phản ứng của đối phương vượt ngoài suy đoán của hắn, như thể chuyện sát khí nhập thể này chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Lý Hỏa Vượng lập tức vươn tay kéo bầu hồ lô quanh eo, trút hết toàn bộ Dương Thọ Đan bên trong ra.
"Tào Bách Hộ, một chút tấm lòng của tại hạ, không đáng nhắc tới."
Nào ngờ đối phương không hề có ý định nhận lấy, thay vào đó đẩy hết toàn bộ Dương Thọ Đan trở lại.
"Này, ngươi làm vậy có khác gì coi Tào mỗ là người ngoài cuộc. Mặc dù không cùng nha môn, nhưng mọi người đều vì toàn bộ Đại Lương Quốc mà."
Nghe vậy, Ký Tương hé miệng cười hỏi:
"Vậy Tào Bách Hộ, chút chuyện nhỏ này thì..."
Lời nói của Ký Tương nhanh chóng bị lời của Tào Bách Hộ cắt ngang.
"Theo lý mà nói, chuyện này Cao mỗ nên giúp đỡ mới phải, nhưng mà..."
Nửa giờ sau, sắc mặt của Ký Tương và Lý Hỏa Vượng đều không vui vẻ gì, cùng bước ra khỏi nhà giam.
Ký Tương ghét bỏ nhổ nước bọt thật mạnh vào cánh cửa lớn đang dần đóng lại kia.
"Người gì vậy, chút việc vặt này mà cũng yêu cầu chúng ta phải giúp họ làm việc thì mới đồng ý ra tay! Ta thấy các ngươi đừng treo Bệ Ngạn lên cửa nữa, treo Tì Hưu lên nghe chừng còn hợp lý hơn."
Lý Hỏa Vượng đưa tay ngăn hắn ta lại.
"Quên đi, Ký Tương đại nhân, dù sao cũng là chúng ta có chuyện muốn nhờ vả bọn họ, giúp chút sức mọn cũng là chuyện đương nhiên."
"Nói thì nói vậy, nhưng mà..."
Ký Tương ảo não đánh bộp hai tay.
"Ai da, chỉ tại gia không được việc, giúp ngươi tìm phải một tên thế này đây."
Mặc dù Lý Hỏa Vượng biết hành động này của Ký Tương chẳng qua chỉ là diễn, nhưng phải công nhận đối phương diễn cũng thật tốt.
"Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt, ta giúp là được rồi."
Chuyến đi này, Lý Hỏa Vượng vốn dĩ cũng chẳng hi vọng đối phương sẽ giúp hắn vô điều kiện.
Nếu chỉ yêu cầu hắn áp giải một tên tù nhân, có thể giúp Bạch Linh Miểu trở lại bình thường, thì giao dịch này thực sự đáng giá.