Khi thấy con hát sợ hãi, run rẩy không ngừng, Lý Hỏa Vượng định tháo lớp mặt nạ ra, để xem đối phương có mấy lớp mặt nạ.
Thấy tình hình không ổn, ông chủ khách sạn đang đứng trước quầy xem đoán mệnh vội vàng chạy tới hòa giải.
“Vị khách quan này! Vị khách quan này! Xin lỗi, rất xin lỗi vì đám thủ hạ đã có va chạm với ngươi. Như này đi, ta miễn tiền cơm của khách quan, lại tặng thêm một tô canh, sao hả?”
Lý Hỏa Vượng dừng tại chỗ vài giây, sau đó hắn thu kiếm về, ngồi xuống.
“Ngươi sao vậy? Sao lại căng thẳng vậy chứ?”
Thấy đối phương hành động khác thường như vậy, Bạch Linh Miểu nghi hoặc, hỏi.
Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài, khi nãy con hát kia thay đổi mặt khiến hắn nhớ tới hình ảnh đám người Toa Vong Đạo thay đổi gương mặt, vậy nên khó tránh khỏi việc phản ứng kịch liệt.
Lý Hỏa Vượng bê bát lên, vừa ăn vừa giải thích với Bạch Linh Miểu:
“Không sao đâu, nơi này là Thượng Kinh, là địa bàn của Giám Thiên ti, Tọa Vong Đạo không thẩm thấu vào được.”
Sau khi ăn vội ăn vàng bữa cơm xong, Lý Hỏa Vượng đổi sang một khách sạn khác không có gánh hát, ở trọ lại, sau đó một thân một mình đi tới địa chỉ ghi trên bức thư.
Hắn không biết đường ở kinh thành, vậy nên mãi tới đêm khuya, khi lệnh cấm đi lại ban đêm đã được thi hành thì Lý Hỏa Vượng mới tìm được tới đó.
“Kẽo kẹt….”
Cửa gỗ mở ra, Ký Tương cầm đèn l*иg thò đầu ra ngoài, nhìn chung quanh một chút, sau khi không thấy ai mới vội vàng kéo Lý Hỏa Vượng đi vào trong.
Lý Hỏa Vượng quan sát cảnh vật bên trong, phát hiện đây là một khu nhà không lớn không nhỏ, ngoài một cái giếng ra thì trong sân còn có một cây táo lớn chiếm quá nửa diện tích. Lý Hỏa Vượng cảm thấy khá bất ngờ khi thấy một vị quan lớn như Ký Tương lại ở một nơi nhỏ như này, thậm chí còn không thấy người hầu đâu.
Dù nhỏ nhưng lại rất tinh xảo, nếu như một nhà ba người thì vừa đủ dùng.
“Nhĩ Cửu à, cha gia (cách xưng hô của thái giám) ngày nhớ tháng nhớ, cuối cùng thì ngươi cũng tới đây rồi.”
Lão thái giám cười tủm tỉm, nắm lấy tay Lý Hỏa Vượng, không chịu buông ra.
Lý Hỏa Vượng dùng sức rút tay về, chắp tay với Ký Tương.
“Đa tạ Ký Tương ra tay giúp đỡ, tại hạ suốt đời khó quên!”
“Hahaha, có gì đâu, có gì đâu.”
Ký Tương cười híp mắt quan sát Lý Hỏa Vượng, không hiểu hiện giờ trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì.
Khi gặp người thật, Lý Hỏa Vượng cũng không hề khách khí, dù sao đối phương cũng thiếu nợ mình một ơn huệ.
“Ký Tương đại nhân, trên thư ngài viết là ngài có thể liên hệ với binh gia, cũng có biện pháp giải trừ sát khí quấn thân, chuyện này thật hay không?”
Mọi chuyện có nặng có nhẹ, Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy chuyện của Bạch Linh Miểu gấp hơn chuyện của hắn.
“Có! Có chứ! Cha gia biết ngay là ngươi muốn hỏi chuyện này nên đã chuẩn bị xong rồi, giờ chúng ta đi lấy nhé?”
Cho dù không biết vì sao nhìn vẻ ngoài thì đối phương còn vội hơn mình, nhưng chuyện như này Lý Hỏa Vượng chỉ ghét chậm chứ không chê nhanh, lập tức đi theo Ký Tương xuyên qua hành lang, tiến tới cửa sau, ở đó sớm đã có hai chiếc kiệu chờ sẵn.
“Cung thỉnh lão gia lên kiệu~”
Bốn kiệu phu quỳ ở dưới đất, thuần thục hô vang.
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng được ngồi kiệu, nói thật thì không hề thoải mái, cứ lắc la lắc lư như đang say xe vậy.
Ký Tương xốc màn kiệu lên, nói với Lý Hỏa Vượng ở kiệu bên cạnh:
“Nhĩ Cửu huynh đệ mới tới Thượng Kinh, đang dừng chân ở đâu vậy? Có thích căn nhà khi nãy không? Nếu như thích thì hay là cha gia tặng cho ngươi ở nhé.”
“Cảm ơn Ký Tương đại nhân nâng đỡ, nhưng không có công thì không hưởng lộc, Nhĩ Cửu không nhận nổi món quà này.”
Không biết vì sao, Lý Hỏa Vượng cảm thấy từ sau lần đó, tên thái giám này nhiệt tình quá mức, nào có ai mới trò chuyện vài câu đã tặng nhà rồi.
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Ký Tương giả vờ mất hứng.
“Ôi chao~Nhĩ Cửu huynh đệ, ngươi nói vậy thảnh ra hai ta xa lạ quá, sao mà không có công thì không hưởng lộc chứ, trước đó ngươi giúp ta một chuyện lớn như vậy, một căn nhà rách nát thì đáng vào đâu. Nơi này vốn được lưu lại cho cha gia để dưỡng lão, vị trí cũng không tốt, ngươi đừng ghét bỏ là được.”
“Cứ quyết định như vậy nhé, chìa khóa và khế ước đất đều đặt bên dưới ghế kiệu của ngươi đó. Cha gia còn để lại mấy thứ đồ đạc không đáng tiền ở trong nhà đó.”
Lý Hỏa Vượng duỗi tay sờ xuống bên dưới mông, lập tức sờ thấy ba thanh chìa khóa đồng và mấy tờ giấy.
Ngồi trên chiếc kiệu lắc la lắc lư, Lý Hỏa Vượng cầm mấy thứ này lên, suy nghĩ mục đích của đối phương khi làm vậy.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, lúc này Lý Hỏa Vượng mới hiểu ra được, đối phương muốn dùng căn nhà này để trả lại món nợ ơn huệ kia. Sợ rằng những thứ được để trong nhà cũng không phải vật tầm thường.
“Tặng nhà dùng để dưỡng già cho ta, hắn có ý gì vậy? Sau này không định tiếp tục làm ở Giám Thiên ti nữa sao?”
Khi Lý Hỏa Vượng đang tự hỏi những chuyện này, màn kiệu được xốc lên, tiếng kiệu phu vang lên:
“Kính mời lão gia xuống kiệu~”
Lý Hỏa Vượng nhét chìa khóa và khế ước đất trong tay vào trong ngực, khom lưng xuống kiệu. Hắn vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy một con sư tử to lớn đang nhe răng trợn mắt xuất hiện trước mặt.