Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng vô cùng nghiêm túc tiến lại gần rồi giữ lấy đầu nàng, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào con mắt lớn nhất trên khuôn mặt nàng, gằn từng chữ nói:
“Rời khỏi nơi này! Ngay lập tức!!”
"Được..."
Đầu lưỡi dài của Nhị Thần liếʍ lên trên mặt Lý Hỏa Vượng, trên khuôn mặt Nhị Thần nở một nụ cười quỷ dị rồi xoay người rời khỏi thôn này.
“Mẹ?”
Giọng nói bên tai khiến cho sắc mặt của Lý Hỏa Vượng càng thêm khó coi:
"Câm miệng, nàng không phải là mẹ của ngươi!"
“Nhĩ hiền đệ, nàng thực sự là vợ ngươi sao?”
Thác Bạt Đan Thanh kinh ngạc đến mức ngay cả hai bao hạnh đào trong tay hắn cũng không muốn lăn nữa.
Không đợi Lý Hỏa Vượng lên tiếng, Khiêu Đại Thần Thân Đồ Cương lập tức nói, giọng nói của hắn không tốt chút nào:
“Sao vậy? CMN ngươi có ý kiến gì?”
Nói xong, Thân Đồ Cương hất cằm về phía Lý Hỏa Vượng:
"Đại muội tử cũng không tệ, đừng phụ lòng nàng."
“Ôi chao ôi chao, được rồi được rồi, nhanh đi thôi. Rốt cuộc các ngươi tới đây để làm việc hay là đi chơi tiết thanh minh vậy?”
Vẻ mặt Ký Tương lo lắng bắt đầu sốt ruột thúc giục.
Lý Hỏa Vượng liếc về hướng Nhị Thần biến mất, hắn thu hồi tâm tư của mình lại rồi đi theo đám người Ký Tương đi về phía thôn này.
Tiếng đánh bàn tính vàng của Ký Tương phối hợp với tiếng lăn quả hạnh đào của Thác Bạt Đan Thanh không ngừng vang vọng ở trong thôn.
Lý Hỏa Vượng trút bỏ được những bộn bề trong lòng, hắn luôn cảnh giác sợ rằng Tâm Trọc có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Đang đi thì phía bên trái họ xuất hiện một cái sân đất đổ nát, có một vài bóng người đứng dưới gốc cây lựu trĩu quả.
Sau khi phân biệt cẩn thận, Lý Hỏa Vượng phát hiện đó không phải là người mà là một số dây leo và cỏ dại kết lại thành hình người, mặt bên được sửa đổi không nhiễm một hạt bụi.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng suy đoán không biết những người này có phải do Tâm Trọc làm ra hay không, thì hai thanh Tú Đao trong tay Hồng Đại đã phóng tới, trực tiếp cắt thực vật hình người thành từng mảnh vụn tung bay đầy trời.
"...A..."
Một tiếng hét chói tai vang lên từ sâu trong thôn.
“Đi! Đuổi theo!”
Thần Đồ nãy giờ không làm gì bắt đầu di chuyển, hắn sải bước chạy nhanh về phía bên kia.
Hắn vừa chạy vừa vươn tay vỗ vào chiếc trống da ở bên hông, vừa bắt đầu nhảy Đại Thần.
Mà Bang Binh Quyết trong miệng hắn hoàn toàn khác với Lý Chí lúc đầu hay là Bạch Linh Miểu trước đây, giọng điệu của hắn lộ rõ vẻ ngang ngược.
"Phía trên cai quản quỷ thần hạ kinh, cắn yêu quái nuốt ma quỷ tứ phương thái bình!! Mời tiên tới tiên phải đáp ứng, mời thần tới thần phải nghe theo!!”
Bỗng nhiên, Lý Hỏa Vượng dường như cảm giác được tất cả các ánh sáng màu xung quanh mình bắt đầu phai màu.
Trên người Lý Hỏa Vượng bất giác nổi một tầng da gà. Hắn biết có gì đó sắp đến nhưng hắn lại không biết đó là gì.
Cái người gọi là Thân Đồ Cương kia rõ ràng không bình thường, sợ rằng hắn có sức mạnh giống như lúc Đan Dương Tử còn sống, cũng không biết Ký Tương mời hắn từ nơi nào tới.
"Nhĩ Cửu! Cầm lấy đao của ta!"
Hồng Đại đưa thanh Tú Đao đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng gật đầu rồi nhanh chóng cầm lấy.
Tiếng hét chói tai đã dừng lại, nhưng Ký Tương và Thân Đồ Cương kia rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào Tâm Trọc. Một người đánh trống, một người đánh bàn tính, âm thanh kia không ngừng vang vọng trong thôn, cả thôn như bắt đầu vặn vẹo.
Mặc dù Tâm Trọc kia vẫn chưa hiện thân, nhưng có thể nhìn ra họ đã bắt đầu đánh nhau rồi.
Trong hoàn cảnh như vậy, sát chiêu của Lý Hỏa Vượng rõ ràng không có đất dụng võ.
Thay vì ở đây lo lắng suông, Lý Hỏa Vượng cảm thấy bản thân nên làm thử việc duy nhất mà bây giờ hắn có thể làm lúc này. Hắn cắn rách bụng ngón tay của mình, rồng bay phượng múa viết trên tờ giấy nghệ kia.
Hắn không biết trong tình huống này việc bói toán của lá bùa có thể có tác dụng hay không, ngược lại sợ là chữa ngựa chết thành ngựa sống.
Sau khi nhớ tới những vết nứt trên hộp sọ mà hắn mang theo, Lý Hỏa Vượng bắt đầu liên tục đánh giá xung quanh, mưu đồ tìm được những thứ tương tự như đường vân.
Cùng với đủ loại tiếng ồn ào, Lý Hỏa Vượng quan sát xung quanh, đột nhiên ánh mắt của hắn tập trung vào thanh Tú Đao trên tay.
Lúc này, hướng mà mũi đao kia chỉ vào vừa vặn chính là mạng nhện trên một miệng giếng bằng đá ở phía xa xa.
Mà phía trên mạng nhện bị thứ gì đó làm rách lại trùng hợp giống với đường vân mà mình bói ra.
“Chẳng lẽ thanh Tú Đao mà Hồng Đại đưa cho mình lại có khả năng bói toán sao?”
Lý Hỏa Vượng lấy vũ khí ra, thả chậm bước chân tiến lại gần miệng giếng kkia.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận dùng thanh Tú Đao trong tay đẩy những dây leo và bụi gai kia ra rồi nhìn xuống dưới giếng.
Một giây sau, đồng tử của hắn lập tức co rút đến cực nhỏ, dưới giếng có một người đứng trong bãi bùn!
Thời điểm người kia cảm nhận được ánh sáng ở trên đỉnh đầu thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Lý Hỏa Vượng vội vàng quay mắt sang chỗ khác tránh trúng chiêu của đối phương.
Lý Hỏa Vượng tim đập nhanh chợt quay đầu lại hét lên với những người khác:
"Nhanh lên! Nơi này có..."
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng chợt sững sờ:
"Ta vừa mới định nói cái gì nhỉ? Nơi này có cái gì?!"