"Nhưng đừng tưởng Tâm Trọc chỉ có từng ấy bản lĩnh, nếu chỉ có thế thì ta đã không gọi các ngươi đến tìm rồi, huy động nhiều người như vậy, vòng năng lực, trong mối họa lớn của Tâm Trọc, Tâm Tố đã rất khó đối phó với nó."
"Đừng nhìn lâu vào con mắt của Tâm Trọc, nếu bị nghiệp chướng của nó làm vấy bẩn ba hồn bảy vía, cả người các ngươi sẽ bị nó giấu đi."
"Nhớ kỹ, ta nói trốn, thì không ai tìm được kiểu trốn đó, cả đời này cũng không về được!"
"Còn nữa, Tâm Trọc cũng có nhiều biến hóa khác nhau, các ngươi gặp nó phải tùy cơ ứng biến, nhưng nói chung, Tâm Trọc dùng nghiệp chướng trong lòng, cho nên nếu nó biến đổi, thì cũng ở trong vòng này."
Thấy ai cũng sững người, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, nhìn nhau bình thường cũng không được, vậy Tâm Trọc này chắc chắn đã ẩn nấp vào không ít người thân của ta rồi sao? Hắn cảm thấy chua xót cho Tâm Trọc lại không thấy mặt này.
Xét về hoàn cảnh, Tâm Trọc và Tâm Tố e rằng không kém nhau nhiều.
“Lộc cộc lộc cộc…”
Mọi người nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài từ từ chậm lại, lời của Ký Tướng cũng nhanh hơn.
"Chờ đến khi chúng ta tới ranh giới, Tiểu Liễu Tử và Đan Thanh sẽ bao vây chỗ này lại, để tránh Tâm Trọc chạy mất. Sau đó, ta và Thân Đồ Cương sẽ ép nàng ra. Rồi đến Nhĩ Cửu, các ngươi sẽ phụ trách giết Tâm Trọc. Ao Cảnh Giáo giết người không cần binh khí, nên nghiệp chướng của Tâm Trọc sẽ không có tác dụng với ngươi, cứ như vậy đi, chúng ta xuống xe!"
Rèm xe đột nhiên bị hất tung ra, sáu người nhanh chóng đứng ở ven đường, một thôn trại xa lạ hiện ra trước mắt họ.
Trên đường đi, Lý Hỏa Vượng đã gặp đủ kiểu thôn trại, nhưng thôn trại này chẳng thấy tường gạch nào, gạch vách tường hay nền đất đều bị bao phủ bởi dây thường xuân màu xanh lục.
"Tiểu Liễu Tử, đi đi, nhỡ kỹ lời ta dặn, chuyện này liên quan đến cái đầu của ta, ngươi không được ẩu."
Đeo mặt nạ gỗ vào, Liễu Tông Nguyên gật đầu, hắn đạp chân xuống đất rồi nhảy vào bụi cây phía sau như một con khỉ.
Một lúc sau, một làn sương mỏng bắt đầu lan ra, bao phủ xung quanh, Bạch Vô Thường với đầu lưỡi dài màu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương.
Không đợi Ký Tướng lên tiếng, đại thần Thân Đồ Cương xông thẳng vào, Ký Tướng đành thở dài, hắn dẫn Kim Toán Bàn vội vàng đuổi theo.
Đi trên bụi cỏ xanh biếc, Lý Hỏa Vượng cảnh giác quan sát xung quanh.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng Kim Toán Bàn gọi thì chẳng còn âm thanh nào khác, ngay cả tiếng chim chóc hay côn trùng kêu cũng không có.
Vừa đi đến đầu thôn, một cánh đồng hoa hiện lên trước mắt họ, có thể nhận ra, cánh đồng hoa này đã được cắt tỉa cẩn thận, không có một chút cỏ dại nào.
"Ai! Ra đây!"
Hắn giật mình hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng lập tức rút ra ba tấc, sát khí ngất trời tỏa ra bao quanh người hắn.
Tất cả mọi người lấy vũ khí ra, chĩa vào một bức tường thấp.
Khi nhìn thấy một đôi giày thêu từ bên trong bước ra, Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ đến lời cặn dặn của Ký Tướng, hắn vội cúi đầu xuống để tránh nhìn đối diện.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đôi ủng xuất hiện trước mặt hắn, trái tim hắn như đông cứng lại, đôi chân này quen thuộc đến khó tả.
"Không đúng! Đây là chân của Miểu Miểu!"
Lý Hỏa Vượng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hắn quả nhiên nhìn thấy chiếc khăn trùm đầu màu đỏ quen thuộc. Lúc này, lưỡi kiếm to lớn rỉ sét lao về phía nàng.
---
Khi thấy con dao kia sắp đâm trúng Nhị Thần, thanh kiếm Đồng Tiền trong tay Lý Hỏa Vượng lập tức dài ra, đồng tiền trên thanh kiếm nối thành một sợi dài giống như một chiếc roi dài đánh bay thanh đao rỉ sét của Hồng Đại.
“Chờ đã!”
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng vô cùng nghiêm túc nhanh chóng chạy tới, ngăn cản giữa hai nhóm người:
“Các vị! Nàng không phải là Tâm Trọc! Nàng là vợ của tại hạ!
Ký Tương thả khúc gỗ mục Như Ý trong tay xuống, nghi ngờ hỏi:
"Vợ ngươi à? Chúng ta không tin! Ngươi bảo nàng tháo khăn trùm đầu xuống, đừng có nghĩ là Tâm Trọc mà muốn lừa gạt trót lọt.”
Còn chưa đợi Lý Hỏa Vượng đồng ý, Thân Đồ Cương đưa tay gõ nhẹ chiếc trống da bên hông, Nhị Thần cũng gõ theo đáp lại, tiếng trống vang vọng như thể đang thương lượng chuyện gì đó.
Khi tiếng trống dừng lại, Nhị Thần đưa tay tháo chiếc khăn đội đầu xuống.
"Ôi chao, CMN! Đây là cái gì vậy! Nhĩ hiền đệ à, người này thật sự là vợ ngươi sao?"
Nhìn khuôn mặt kết hợp giữa mặt người và mặt thú lại với nhau của Nhị Thần, những người khác hiển nhiên bị dọa sợ hết hồn.
Lý Hỏa Vượng không quan tâm đến họ, hắn kéo Nhị Thần lùi ra sau mấy bước, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
"Sao ngươi lại ở đây? Miểu Miểu đâu? Nàng có tới cùng không?"
Nhị Thần lắc lắc đầu, sau đó run rẩy tiến lại gần, vòng tay ôm chặt eo Lý Hỏa Vượng. Trong đôi mắt mèo to gấp ba lần mắt người bình thường lộ ra tình yêu cố chấp:
"Tướng công...thϊếp rất nhớ người."
Răng nanh sắc nhọn của nàng gặm cắn lên cần cổ Lý Hỏa Vượng, hai đầu lưỡi từ bên trong chui ra ngoài, không ngừng liếʍ láp trên cổ Lý Hỏa Vượng.
“Xong chưa!”
Hai tay Lý Hỏa Vượng giữ nàng lại, nghiêm mặt trừng nàng nói:
“Bây giờ ta không có thời gian tán dóc với ngươi, ở đây rất nguy hiểm, ngươi lập tức rời khỏi nơi này nhanh lên!! "
“Tướng Công, ngươi đang lo lắng cho ta sao?”
Miệng Nhị Thần to như chậu máu kéo dài đến mang tai.