Dịch trạm ở Đại Lương rõ ràng là rất hoàn thiện, sau khi Ký Tương liên tục lấy thẻ bài ra, mỗi khi đến dịch trạm đều có một chiếc xe chuyên dụng đổi chuyến.
Tốc độ này tất nhiên không phải là tốc độ lúc Lý Hỏa Vượng đi bộ có thể sánh được, chỉ với thời gian hai ngày một đêm ngắn ngủi, bọn họ đã đến được thành Lãng Trung, nơi có Phật Cốt Miếu.
Khi màn đêm buông xuống, Lý Hỏa Vượng vén rèm xe lên, vừa bước xuống xe ngựa, còn chưa kịp kéo giãn tay chân nhức mỏi, hắn đã nhìn thấy phía xa xa là một ngôi miếu nổi bật cao hơn hẳn những tòa kiến trúc xung quanh.
"Nhớ kỹ những lời ta đã nói trước đó, đi thôi."
Ký Tương vừa nói, vừa nhấc chân đi về phía ngôi chùa phía xa.
Càng đi gần về phía quần thể ngôi miếu, vẻ mặt của mọi người càng trở nên nặng nề, không biết từ lúc nào chiếc bàn tính vàng trên tay Ký Tương đã bắt đầu quay.
Đã trễ như vậy rồi nhưng toàn bộ Phật Cốt Miếu vẫn chưa đóng cửa, thiện nam tín nữ tay cầm đèn nhang liên tục ra ra vào vào, xem ra nhang đèn ở Phật Cốt Miếu này cũng cường thịnh như Chính Tự Đức ban đầu vậy.
Khoảnh khắc khi bước lên ngưỡng cửa, trái tim của Lý Hỏa Vượng như chùng xuống, mặc dù xung quanh những người là người, cực kỳ náo nhiệt, nhưng Lý Hỏa Vượng hiểu rõ nơi này đã bị Tọa Vong Đạo vấy bẩn rồi, ngoại trừ bốn người xung quanh hắn ra, bất cứ ai khác đều có thể trở thành kẻ thù bất cứ lúc nào.
Những người khác hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này, không ai bảo ai mà đồng loạt nắm chặt vũ khí của mình, chiếc bàn tính vàng trong tay Ký Tương vẫn không ngừng quay, tiếng gõ lách cách khiến tiếng huyên náo xung quanh trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cách ăn mặc kỳ lạ của mấy người họ hiển nhiên thu hút sự chỉ trỏ của mọi người xung quanh, nhưng họ đều giả vờ như không nhìn thấy.
"Đi, cùng ta đi vào tiền điện."
Dưới sự dẫn dắt của Ký Tương, bốn người còn lại bước vào.
Trong điện không hề có bồ tát hay phật tổ, bày giữa đại sảnh, tiếp nhận khách hành hương đến cúng bái lại là một xác ướp với khuôn mặt đỏ sẫm, nét mặt vặn vẹo.
"Đây là do Tọa Vong Đạo làm sao? Buộc những người này coi xác ướp như Phật tổ để thờ phụng?"
Lý Hỏa Vượng nắm chặt Tử Tuệ Kiếm, bất giác lên tiếng hỏi.
"Không phải vậy, đây là một vị bồ tát bằng xương bằng thịt, vốn dĩ là một vị Phật sống được cung phụng trong Phật Cốt Miếu."
Hòa thượng Tâm Si vừa vặn nhắc đến.
Bồ tát xá© ŧ Ꮒ ịŧ? Lý Hỏa Vượng đánh giá cái xác đáng sợ trước mặt, hắn chợt hiểu ra tại sao ngôi chùa này được gọi là Phật Cốt Miếu.
Ngay thời điểm đó, gióng nói của Tâm Si đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm khắc.
"Thí chủ mau ra tay! Kẻ hành hương đang quỳ cách bên trái ba bước! giết đi!"
"Keng!"
Cánh tay phải của Lý Hỏa Vượng đột nhiên phát lực, bọc lấy sát khí ngút trời, lao đến trước mặt người đó, hắn giơ kiếm lên và chém xuống một cách nặng nề.
Lưỡi dao cắt sắt như bùn cứa ngang qua người, nhẹ nhành như cắt qua một tờ giấy mỏng.
Dòng máu đỏ tươi bao bọc các cơ quan nội tạng của hắn phun ra từ các lỗ, người đàn ông bị xé làm hai hét lên một tiếng kêu thảm thiết trong tuyệt vọng, chẳng bao lâu đã không còn nhúc nhích.
Cảnh tượng kinh hoàng này ngay lập tức khiến những người hành hương xung quanh la hét, bỏ chạy tán loạn.
Hòa thượng Tâm Si mang theo gông gỗ bước tới, quỳ xuống trước xác chết, chắp hai tay trước ngực, niệm niệm điều gì đó, hai ngón tay véo cái đầu xuống đất và nhìn nó thật kỹ.
"Đại sư, thế nào? Người này là Phát Tài sao? Hay là người khác của Tọa Vong Đạo?"
Lý Hỏa Vượng cũng quỳ một gối xuống, cẩn thận xem xét tử thi tươi mới này, hắn không nghĩ rằng mình có thể dễ dàng chém đứt đầu của Phát Tài đến vậy.
"A di đà phật, tội lỗi tội lỗi, bần tăng nhận nhầm rồi, Nhĩ thí chủ, chúng ta đi thôi."
Hòa thượng Tâm Si ném cái đầu trong tay đi, đứng dậy, xoay người rời đi.
---
Bên trong Phật Cốt Miếu, Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để áp chế sát khí ngút trời trong lòng đối với hòa thượng Tâm Si kia, hắn chưa bao giờ ghét sự tồn tại của một người đến thế.
Hắn làm theo chỉ dẫn của hòa thượng Tâm Si này, ra tay giết chết một người trong Tọa Vong Đạo. Kết quả, vị hòa thượng này lại nhẹ nhàng ném lại cho hắn một câu nhận nhầm?
Hắn biết để hoàn thành công việc của mình, Giám Thiên Ti sẽ không quan tâm đến tính mạng thảo dân, coi mạng người như cỏ rác.
Nhưng Lý Hỏa Vượng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng một chuyện như vậy lại rơi vào đúng đầu mình. Chính vì tên hòa thượng đó mà chính tay hắn đã giết chết một mạng người vô tội!
So với Lý Hỏa Vượng đang cố gắng kiềm chế bản thân, tên hòa thượng đứng bên cạnh hiển nhiên càng kích động hơn, hắn không ngừng nhảy dựng lên đó khóc.
"Sao hắn có thể làm như vậy! Hắn có tư cách gì làm hòa thượng! Đó là một mạng người đấy!"
Hắn tức không nhịn nổi, lao tới thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vị hòa thượng Tâm Si tay đeo gồng gỗ kia, nhưng bất cứ động tác nào của hắn cũng chỉ có thể trực tiếp xông qua cơ thể của người đó.
"Ngươi dựa vào đâu mà dám cạo đầu! Ngươi không làm việc thiện mà chỉ làm việc xấu, ngươi không xứng làm một người xuất gia!"
Lý Hỏa Vượng đứng dậy hướng về phía những người khác, ánh mắt nhìn hòa thượng Tâm Si đã thay đổi từ một chút tử tế trước đây đã trở nên cực kỳ kinh tởm.