Trong mơ hồ, Bạch Vô Thường to lớn như ẩn như hiện ở trong sương mù, hắn không có đi ra ngoài mà là bị một sợi dây thừng treo ở trên cổ.
“Ngươi là ai?” “Ngươi là ai?” “Ngươi là ai?”
Một tiếng vang u ám không ngừng vây quanh Lý Hỏa Vượng.
“Tại sao làm hỏng chuyện của ta?” “Tại sao làm hỏng chuyện của ta?” “Tại sao làm hỏng chuyện của ta?”
---
Nhìn Bạch Vô Thường ở trong sương mù, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng ngưng trọng lại, khi hắn đang thầm suy nghĩ trong lòng xem nên thương lượng như thế nào với thứ này thì hắn đột nhiên tỉnh táo lại.
Lý Hỏa Vượng vừa mới tỉnh hồn lại, trong nháy mắt hắn chợt cảm giác có người ở bên cạnh mình.
Hắn nghiêng đầu thì nhìn thấy một cậu bé vừa mới học đi đang mặc tã ngồi ở dưới đất, cậu nhóc tò mò vươn tay mình ra chụp lên mặt nạ đồng tiền của mình, trong đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ tò mò.
Lý Hỏa Vượng nhìn những người khác đang ngủ say xung quanh, hắn khom người bế cậu nhóc lên, sau đó hắn đi nhanh mấy bước nhét cậu nhóc vào trong ngực của một vị phụ nhân.
Sau đó hắn đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía Bạch Tái đang ngủ say.
Lý Hỏa Vượng còn chưa tiến lại gần mà Bạch Tái đã tỉnh giấc rồi, hắn cho đối phương một ánh mắt rồi đi vào trong rừng.
Lý Hỏa Vượng vươn tay đập chết con muỗi đang liên tục hút máu trên cổ mình, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nói với Bạch Tái:
“Vừa nãy ta nằm mơ thấy người kia, người nọ còn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta! Hắn vẫn chưa đi!!”
“Cái gì?!”
Sắc mặt Bạch Tái nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn chắp tay sau lưng lo lắng liên tục nhìn xung quanh trong rừng.
“Đừng hoảng sợ, ta chỉ thông báo cho ngươi biết một chút để ngươi đề cao cảnh giác thôi, cho dù nó là gì, nếu ta đã đồng ý với Bạch Linh Miểu thì ta nhất định sẽ đưa các ngươi trở về!”
Nghe vậy, lúc này sắc mặt của Bạch Tái mới tốt hơn một chút:
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. n công, ngươi nói xem, rốt cuộc người nọ muốn làm cái gì vậy? Viên đá kia cũng đã bị hắn cầm đi rồi, hắn còn nhìn chằm chằm ta làm gì chứ?”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu một cái, thứ kia cũng không ở trước mặt nhưng nếu mục tiêu của nó là người nhà của Bạch Linh Miểu, vậy dĩ nhiên hắn đứng ở phía đối lập với mình rồi.
“Về đi, lỡ như những người khác gặp phải chuyện gì thì trước tiên nhớ nói cho ta biết.”
Xem ra chỉ đi thôi là không được rồi, nếu như không nghĩ cách tiêu diệt triệt để thứ kia, sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Thời điểm Lý Hỏa Vượng vừa mới đi ra khỏi rừng cây, giọng nói của Bạch Tái đã vang lên từ phía sau:
“Cái đó, ân công à, có phải ngươi có gì đó với Nhị nha đầu không?”
“Cái gì?”
“Ờ, Nhị nha đầu kia chính là Bạch Linh Miểu con gái của nàng Liên, nói về vai vế thì nàng phải gọi ta là bác hai đó nha.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng ngây người tại chỗ, vẻ mặt Bạch Tái lộ vẻ cảm khái đi qua, hắn lại đánh giá đạo sĩ trẻ trước mắt này thêm lần nữa.
“Được nha, Nhị nha đầu tìm được người trong sạch nha, quá tốt rồi.”
Hắn đánh giá Lý Hỏa Vượng, dáng vẻ giống như càng nhìn càng vừa ý vậy.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng lúng túng nói:
“Tộc trưởng Bạch à, những chuyện như này hay là chờ sau khi chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn rồi nói tiếp đi.”
“Được, được, yên tâm, ta sẽ không nói cho cha mẹ của Nhị nha đầu biết đâu. Chờ đến lúc nào bản thân ngươi nghĩ xong rồi thì ngươi đi nói với họ nha.”
Khi tầng giấy mỏng này bị chọc thủng, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được rõ ràng sự tôn kính của Bạch Tái đối với mình đã ít đi rất nhiều và cảm giác tương tự như tình thân lại nhiều hơn không ít.
“Được, chờ chúng ta đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn này rồi, đến lúc đó sẽ uống rượu mừng của ngươi.”
Sự lo âu khi đối mặt với nguy hiểm của Bạch Tái đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Sau khi tỉnh lại, mọi người xuất phát như thường lệ, lần này họ đi tới một thôn xóm.
Lúc này Lý Hỏa Vượng lấy bạc ra, gần như mua hết toàn bộ động vật ở trong thôn.
Ông lão một răng già nhất nhìn thấy Lý Hỏa Vượng lại phải tốn kém dường như định mở miệng ngăn cản nhưng khi Bạch Tái nói gì đó bên tai ông, thì ông không nói hai lời leo thẳng lên một chiếc xe bò.
Vốn dĩ vì có già trẻ kéo dài thời gian đi đường nên họ đi không được nhanh.
Nhưng sau khi mua những động vật này rồi, tốc độ đi đường của họ lập tức tăng nhanh hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, Lý Hỏa Vượng vô cùng căng thẳng, dù là lúc ngủ thì hắn cũng phải mở một bên mắt, hắn sợ đối phương bất ngờ đánh lén.
Không biết tại sao, sau khoảng thời gian vô cùng yên tĩnh này, Bạch Vô Thường kia cũng không có xuất hiện nữa, thậm chí hắn cũng không xuất hiện trong mơ của Lý Hỏa Vượng.
“Như vậy thì không được rồi, nào có đạo lý phòng trộm ngàn dặm đâu chứ, tiếp tục chờ đợi còn không bằng nghĩ cách để bắt hắn.”
Trên đường, Lý Hỏa Vượng thầm nói trong lòng.
Ngay khi hắn nghĩ như vậy, Lý Hỏa Vượng chợt phát hiện có gì đó không ổn:
“Tộc trưởng Bạch à, đây không phải là đường đi về núi Ngưu Tâm nhỉ?”
Mặc dù nói hắn cưỡi ngựa tới đây nhưng rõ ràng cảnh vật xung quanh không giống nhau, có trì độn hơn nữa cũng sẽ phát hiện có gì đó không đúng.