Nghe có vẻ như ảo giác Bạch Vô Thường trước đó mà mình thấy là do người này tạo ra.
"Ừm, đại khái nó cũng cao ngang ngửa ngươi, giọng nói còn trẻ. Khi đi đường có người không nghe lời, thứ chó đó có thể khiến người đó thấy những điều kinh khủng trong đầu mà người thường không thấy được."
Nghe Bạch Tái nói, trong mắt không ít người trong đám người đều lộ ra vẻ sợ hãi, xem ra họ đã bị người đàn ông đeo mặt nạ kia dùng năng lực này tra tấn qua rồi.
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ gật đầu, xem ra Bạch Vô Thường to lớn mà hắn từng thấy trước đây là giả, là do người kia dùng biện pháp gì đó làm ra rồi.
Nó không giống với thủ thuật che mắt cho lắm, theo lý mà nói thì bây giờ thủ thuật che mắt bình thường hẳn là không thể lừa được mình.
Hiện tại có quá ít thông tin có thể giải thích được, bây giờ Lý Hỏa Vượng cũng không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
"Này, ân nhân, nếu đã trốn thoát rồi, thì cũng đừng lo lắng nhiều như vậy. Chúng ta mau đi đi, lỡ như người đó mà thù dai, quay trở lại tìm chúng ta thì phiền phức lắm.”
Bạch Tái vô cùng lo lắng, rõ ràng hắn đang cân nhắc cho toàn bộ thôn Ngưu Tâm.
Lý Hỏa Vượng thực sự còn muốn hỏi thêm, nhưng khi nghe đối phương nói như vậy, hắn cũng không nói gì nữa.
Bất kể thế nào, những người này vẫn luôn là người nhà của Bạch Linh Miểu, mình nhất định phải cứu những người này rồi.
Không có gông cùm nên mọi người bước đi nhanh nhẹn hơn rất nhiều, trên mặt mỗi người đều lộ rõ biểu cảm sống sót sau tai nạn.
Cứ đi thế này, cho đến khi đến buổi trưa, người già, trẻ con trong đám đông không chịu nổi nữa, họ buộc phải dừng lại nghỉ giải lao.
“Mẹ, ta đói.”
Một đứa trẻ đưa tay kéo vạt áo mẹ mình.
Không chỉ trẻ con đói mà người lớn cũng đói, chỉ là người lớn không nói ra mà thôi.
Mặc dù Lý Hỏa Vượng có mang theo một số lương khô trên ngựa, nhưng nếu chia cho nhiều người như vậy thì hắn sợ không đủ nhét kẽ răng.
Nhìn dáng vẻ hai tay trống trơn của họ, dĩ nhiên là chưa ăn gì, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Chắc ngày mai chúng ta có thể đến một thôn làng rồi, đến đó rồi chúng ta có thể đi mua thức ăn, còn hôm nay.”
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng đưa tay vỗ nhẹ vào cái cổ thon dài của con ngựa:
"giết ngựa ăn trước đi."
Một con ngựa nhiều thịt như vậy, đủ cho rất nhiều người ăn.
Bạch Tái nghe vậy lập tức lắc đầu:
"n công nói gì vậy, chuyện lót bụng của bọn ta sao lại cần ân công giết thú cưỡi của mình chứ."
Nói xong, hắn quay đầu hét vào trong đám người:
"Cái kia...Lượng Tử! Ngươi đem người của phòng ba và phòng bốn đi vào trong rừng cây tìm chút đồ ăn đi! Nhanh lên!"
“Này!”
Một thanh niên khỏe mạnh dẫn theo mấy người đi vào trong rừng cây.
Lý Hỏa Vượng vừa định giúp một tay, nhưng lại bị những người khác ngăn lại.
"n công, ngươi ngồi đi, chút chuyện vặt vãnh thế này thì cứ để mấy đứa trẻ làm là được, Phượng à, ân công đổ mồ hôi rồi, ngươi bẻ cái lá to chút quạt cho ân công đi!”
Lý Hỏa Vượng không thể lay chuyển được họ bị ép ngồi xuống, hưởng thụ làn gió mát do một thiếu nữ mập quạt cho.
Lý Hỏa Vượng vốn dĩ còn nghĩ rằng họ vào rừng để tìm một số quả dại và rau dại, kết quả một giờ sau, cùng với tiếng lá cây lay động, họ gánh theo hai con nai hoa, xách theo mấy con hoẵng trở lại.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Hỏa Vượng, Bạch Tái tự hào giải thích:
"Dựa vào núi để ăn mà, nếu dựa vào núi Ngưu Tâm thì dĩ nhiên Bạch gia chúng ta là những tay săn thú giỏi rồi, bắt chút động vật cũng chẳng có gì đáng lạ cả.”
Nói xong, hắn vội vàng hét với đám tộc nhân đang đốt lửa, đồng thời đặt miếng thịt nai ngon nhất trong đó lên tảng đá cuội bằng phẳng rồi đưa cho Lý Hỏa Vượng.
Nhìn những khuôn mặt lấy lòng đang mong chờ trước mặt, Lý Hỏa Vượng thật sự cảm thấy không được tự nhiên, từ trước đến nay hắn chưa từng được người khác đối xử như vậy.
Khi họ thấy Lý Hỏa Vượng cầm miếng thịt nai lên rồi nhét nó vào miệng từ dưới mặt nạ đồng tiền, lúc này những người khác mới bắt đầu rối rít ăn hết phần còn lại.
Thời điểm gác đêm vào tối hôm đó, Lý Hỏa Vượng lại được hưởng thụ đãi ngộ cao lần nữa.
"n công, ngươi ngủ đi, ban đêm cứ để cho mấy đứa trẻ canh giữ là được. Họ hỏa khí vượng, ma quỷ bình thường không dám tới gần đâu.”
“Người trẻ tuổi hỏa khí vượng?”
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn những thiếu niên bên đống lửa.
“Tộc trưởng Bạch, cách nói này có ý gì?"
"Ách...cách nói? Cái này có phải cách nói gì đâu, là cha ta dạy cho ta đó."
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng thất vọng thở dài một hơi, lại là nghe lời truyền miệng, sao người ở đây lại mê tín như thế nhỉ.
Khi Lý Hỏa Vượng từ từ nhắm hai mắt lại, xung quanh cũng dần dần trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng củi cháy đôm đốp thì chính là tiếng hít thở càng ngày càng chậm.
Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng Lý Hỏa Vượng cảm giác có thứ gì đó đang đến gần mình.
Khi hắn đột nhiên mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân đang ở trong một màn sương mù mờ mịt, sau khi nhìn xung quanh mà không thấy bóng dáng của mấy người Hồng Trung và hòa thượng, Lý Hỏa Vượng lập tức nhận ra đây không phải là một nơi có thật.
“Ai?” “Ai?” “Ai?”
Tiếng vọng của Lý Hỏa Vượng càng ngày càng lan xa trong thế giới mơ hồ này.