Lý Hoả Vượng hừ lạnh một tiếng, Tiên gia này cũng chỉ có vậy, làm đi làm lại trò bịp bợm với người nhà, nhưng khi gặp phải nan đề, cũng chỉ là đồ tốt mã rã đám.”
Lữ Trạng Nguyên đau lòng, run rẩy xoay người lại, vung tay tát vào mặt Lữ Tú Tài.
“Hắn đáng chịu! Không thể trách ngài được chuyện này, hắn đáng đời! Ngươi lớn xác như vậy rồi, thế mà còn trộm gà trộm chó!! Đây là quả báo của hắn!!”
Lữ Tú Tài còn buông lời mắng chửi lớn hơn.
Mặc dù buổi tối đã xảy ra một sự cố, nhưng vẫn phải lên đường.
Lúc ban ngày, Lữ Tú Tài vẫn bị trói, nhưng thay vì treo ngược trên cành cây, hắn ta lại bị trói ở trên chiếc xe bò.
Mặc dù sắc mặt của gánh Lữ gia đều phủ lên một tầng mây mù, nhưng đối với Lý Hoả Vượng đã kinh qua bách chiến mà nói, dù cho Lữ Tú Tài chết đi cũng không phải là chuyện lớn.
Bản thân Lý Hoả Vượng đã gặp đủ phiền phức, hắn không có thời gian nhàn rỗi nào để lo lắng cho ai khác được.
Hành trình gấp rút theo từng ngày, mọi người cũng dần thích ứng được với những thay đổi mới của Lữ Tú Tài.
Lữ Tú Tài cuối cùng cũng được thả ra, bởi vì hắn cũng không phải Lý Hoả Vượng. Với cái thân thể yếu đuối như vậy, việc hắn biểu hiện ra sự hận thù cũng thật là buồn cười.
Thay đổi tính cách cũng không làm tăng thêm sức mạnh của hắn ta, với tẩu thuốc của Lữ Trạng Nguyên, cùng với nắm đấm của anh trai, cuối cùng hắn ta chỉ có thể ngoan ngoãn lên đường.
Lữ chủ gánh nhận thấy, tuy cậu con trai út của mình tính khí nóng nảy đi nhiều, nhưng xét về mặt khác, cũng không có quá nhiều thay đổi.
Ví dụ, hắn vẫn đùa giỡn với Cẩu Oa, rồi hắn vẫn trêu chọc cháu gái của mình là Tú Nhi, chỉ là giọng của hắn oang oang hơn trước.
Ít ra hắn vẫn chưa lật tẩy chuyện cha ruột của mình treo mình lên cây rồi đánh. Hắn chỉ luôn nhìn sòng sọc vào tấm lưng của cha hắn với vẻ mặt dữ tợn.
Hắn ta chỉ nhìn chằm chằm Lữ Trạng Nguyên, nhưng không dám liếc nửa con mắt qua nhìn Lý Hoả Vượng cũng đã đánh hắn.
…
“Lão già! Ngươi cứ đợi đấy cho ta, sẽ có lúc, sẽ có lúc ngươi không động…”
Lữ Tú Tài khom lưng nhặt củi, thấp giọng lẩm bẩm với vẻ dữ tợn.
Cẩu Oa áp sát tới, dùng cánh tay khều người hắn:
“Này, tiểu tử ngươi có gan thật đấy, dám trộm kiếm của Lý sư huynh.”
Lữ Tú Tài liếc mắt nhìn hắn với vẻ khinh miệt:
“Buồn cười, cầm một thanh kiếm thôi thì có là gì, làm sao? Ngươi không dám sao?”
“Không dám không dám, thanh kiếm đó nặng mùi máu tươi như vậy, chỉ cần tới gần thôi là toàn thân ta đã cảm thấy khó chịu.”
Nghe đối phương nói vậy, trên mặt Lữ Tú Tài càng lộ ra vẻ đắc ý.
“Ta sợ gì cái này chứ? Nói cho ngươi biết, lúc đó ta nghe thấy mùi máu tanh nặng vậy mới rút ra, chỉ cần nghĩ thôi, giờ ta còn dám làm!”
“Ôi chao, lợi hại lợi hại!”
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, họ ôm lấy củi đặt xuống cạnh nồi sắt, rồi quay người lại đi múc nước.
“Tú Tài, ngươi lại đây một chút.”
Lý Hoả Vượng đang ngồi trên một gốc cây với Lữ Trạng Nguyên, nhìn về phía chàng thanh niên tiều tuỵ ở phía xa.
Cẩu Oa trong ánh mắt như cười trên nỗi đau của hắn, Lữ Tú Tài rụt cổ, xoay người đi tới.
Lữ Tú Tài ngẩng đầu liếc nhìn thanh niên một mắt trước mặt, trong lòng hoảng sợ, lại cúi đầu nhìn xuống đôi dép rơm trên chân.
“Đừng cúi đầu, ngẩng đầu lên nhìn ta này.”
Nghe đối phương nói, Lữ Tú Tài rốt cuộc cũng phải ngẩng đầu lên.
“Gần đây cảm thấy thế nào? Tính tình vẫn như cũ sao?”
Lý Hoả Vượng hỏi, ngữ khí vô cùng bình thản.
Lữ Tú Tài lắc đầu:
“Tốt hơn nhiều rồi, đã gần giống như lúc chưa cầm kiếm.”
Đúng lúc này, Cẩu Oa đi đến bên cạnh Lý Hoả Vượng, mang theo chút cợt nhả, lặp lại cuộc trò chuyện giữa hai người từng đầu đuôi gốc ngọn.
Nghe thấy con trai mình thực sự có thể thốt ra những lời này, Lữ Trạng Nguyên thở dài mệt mỏi, giơ tẩu thuốc đang cháy trong tay lên rồi lại hạ xuống.
“Con mẹ nhà ngươi! Ngươi…”
Ngay khi Lữ Tú Tài định hét vào mặt Cẩu Oa, một bàn tay đã giáng thẳng một cái tát lên mặt hắn.
Lý Hoả Vượng đã đánh hắn, nhìn thấy Lữ Tú Tài nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, hắn nghiêng người nói với Lữ Trạng Nguyên:
“Lữ chủ gánh, đã nhiều ngày trôi qua như vậy mà hắn vẫn không có chút thay đổi nào, xem ra loại ảnh hưởng này sẽ đi theo hắn cả đời.”
“Đạo gia, thật sự không có cách nào sao?”
Lữ Trạng Nguyên không cam lòng hỏi.
Mặc dù hắn luôn tỏ ra ghét bỏ thằng con trai út ngờ nghệch, nhát gian của mình, nhưng nhìn thấy cậu con ấy bây giờ, thì cậu út trước đây lại tốt hơn biết bao nhiêu.
“Ngươi nên sợ cái tính bạo ngược của Lữ Tú Tài, tương lai sẽ gây ra phiền toái lớn, để mà nói, ngươi có thể vĩnh viễn ngăn chặn tai hoạ từ lúc này.”
Lời này vừa được thốt ra, không chỉ Lữ Tú Tài mà cả Lữ Trạng Nguyên đều giật nảy mình, trong mắt cả hai người đồng thời hiện ra vẻ sợ hãi.
“Nó...nó tội gì, nó tội gì.”
Một nụ cười miễn cưỡng xuất hiện trên khuôn mặt của Lữ Trạng Nguyên, hắn túm cậu con trai nhỏ của mình kéo xa ra khỏi Lý Hoả Vượng.