Bành Long Đằng, hắn bỗng nhiên giật nảy, bộ dạng hiện tại của Lữ Tú Tài, giống hệt như Bành Long Đằng phiên bản nhỏ vậy.
Trên mặt mang theo chút ngạc nhiên, Lý Hoả Vượng đặt thanh Tử Tuệ kiếm xuống trước mặt rồi quan sát.
Bây giờ Lữ Tú Tài lại biến thành bộ dạng này, hắn chỉ mới cầm thanh kiếm này một chút thôi.
Mặc dù thanh kiếm này rất hữu dụng, nhưng Lý Hoả Vượng vẫn luôn đánh giá thấp tác dụng phụ của nó, chỉ là do tâm tố của hắn nên hăns mới không cảm nhận được gì mà thôi.
“Lúc đầu sư thái nói qua, binh gia nói chung tuy có sát khí, nhưng sát khí này không làm tan mê võng trong tâm tố, nhưng nàng cũng không nói cho ta biết khi một người bình thường gặp phải hung khí thì hậu quả sẽ như thế nào.”
Hiện tại Lữ Tú Tài đã giúp Lý Hoả Vượng giải đáp cái thắc mắc này, người bình thường đυ.ng phải vũ khí này, sẽ có hậu quả gì.
Hắn quay đầu lại nhìn Lữ Tú Tài, lại quan sát cặp mắt tràn ngập lệ khí.
“Chẳng lẽ Bành Long Đằng trước đây cũng không phải bộ dáng như vậy, mà giống như Lữ Tú Tài, nàng đã chịu ảnh hưởng nào đó nên mới thành ra bộ dạng như vậy sao?”
Lý Hoả Vượng cố gắng hồi tưởng lại từng mảnh ghép về Bành Long Đằng trước đây, nếu xoá bỏ đi cái hình xăm rồng bay phượng múa trên mặt, chỉ cần nhìn cái tướng mạo, hoàn toàn biến thành một đại khuê nữ đang chờ được gả đi.
Nhưng chính người phụ nữ như vậy đã tàn sát hàng ngàn người mà không hề chớp mắt.
Từ những biến đổi của Lữ Tú Tài, Lý Hoả Vượng đã hiểu sâu hơn về binh gia.
Rõ ràng tương tự với hàng ngũ của Bành Long Đằng, trong quá khứ họ đều là những người bình thường.
Nhưng để đạt được sức mạnh to lớn, cơ thể của họ buộc phải tiếp thu một số cái, và chính những điều đó đã khiến tính tình của họ thay đổi rất nhiều.
Lý Hoả Vượng nhớ lại những gì các hoà thượng của Chính Đức tự đã làm cùng với Bồ Tát bằng xương bằng thịt, và cùng với mùi hôi thối đặc trưng của An Từ am.
“Xem ra dù tu luyện như thế nào, cuối cùng họ đều sẽ phải hấp thu một số thứ, mà đồng thời cũng ảnh hướng đến tư cách và hành vi của họ.”
“Các sư thái chính là mục nát, hoà thượng là sắc dục, vậy binh gia là cái gì? Bạo ngược? Khát máu? Hay là giết chóc??”
Nhìn thấy Lý Hoả Vượng đứng ở đó nhíu chặt mày suy nghĩ vấn đề, Lữ chủ gánh hiển nhiên cũng cảm thấy có gì đó không ổn, hắn dẹp đi cảm xúc giận dữ, trên khuôn mặt già nua chỉ còn vương lại sự lo lắng.
Con trai út của hắn xem ra không giống như đang bị mất kiểm soát.
Dù Lữ Tú Tài đánh mắng mình, dù hắn có nói cái gì đi nữa, hắn vẫn là con trai của mình.
“Tiểu đạo gia? Con trai ta vậy là bị làm sao? Không phải là bị trúng tà chứ? Ngươi có thể nghĩ cách chữa trị cho hắn được không?”
Lý Hoả Vượng bị câu hỏi kéo trở lại, hắn lại lần nữa quan át Lữ Tú Tài, rồi quay sang Lữ Trạng Nguyên nói sự thật.
“Ta không hiểu chắc bộ dạng này của Lữ Tú Tài, nhưng nói chung, nếu tính cách của hắn có thể dần dần trở nên dịu lại một chút, hắn vẫn có thể cứu được. Còn nếu không, ta khuyên ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần.”
Lý Hoả Vượng chỉ cần nói đến đây, không cần nói hoạch toẹt ra cũng hiểu được.
Nghe thấy tin này, giống như sét đánh ngang tai, Lữ chủ gánh thân thể lảo đảo, gần như đứng không vững.
Cuối cùng, hắn ta cũng không quên an ủi Lữ chủ gánh:
“Ngươi cũng đừng lo lắng quá, dù cho hắn có không thể thay đổi trở lại, hắn cũng sẽ không chết, quá lắm thì tính cách của hắn sẽ trở nên...chảnh choẹ hơn một chút.”
Không ai đáp lại, Lữ Trạng Nguyên lập tức quỳ xuống trước mặt Lý Hoả Vượng.
Lý Hoả Vượng nhanh chóng xoay người lại, nét mặt hơi nhăn lại để tránh cái gập đầu của đối phương:
“Lữ chủ gánh, ngươi đây là muốn tổn thọ ta đấy ư?”
“Không không không!”
Lữ Trạng Nguyên bò dậy, liên tục xua tay, hắn nói với vẻ hoảng hốt:
“Đạo gia, chuyện này là đều do ta, nếu không phải ta bắt đầu, hắn sẽ không bị ma quỷ ám ảnh, muốn đi trộm kiếm của ngài!”
Mọi người vây lại xem, yên lặng nghe Lữ Trạng Nguyên nói, bầu không khí dần trở nên nặng nề.
Nhìn Lữ Tú Tài đang bị treo ngược nhìn đời với một con mắt, Lý Hoả Vượng khẽ thở dài, nhìn Bạch Linh Miểu bên cạnh:
“Hay là ngươi thử một chút đi?”
“Thùng thùng thùng!”
Tiếng trống theo tiết tấu vang lên.
“Nhật lạc tây sơn hắc liễu thiên! Gia gia hộ hộ bả môn quan, hỉ thước lão nha bôn đại thụ, gia tước miết cổ bôn phòng diêm, đại lộ đoản liễu tinh hà lượng, tiểu ốc đoạn liễu hành lộ nan, thập gia đáo hữu cửu hộ tỏa, hoàn thặng nhất gia môn một quan…”
Thần điệu được hát lên, Bi gia cũng thỉnh xuống, hương đốt bốc lên ngọn lửa màu đỏ sậm thuận theo yết hầu của hắn mà cắm vào, nhưng Lữ Tú Tài không càm nhận được gì.
“Lý sư huynh, Tiên gia nói, Lữ Tú Tài đang rất tốt.”