Những vết máu không ngừng nhỏ giọt trên cơ thể Lý Hỏa Vượng chỉ đường cho họ quay trở lại.
Một khắc, hai khắc, nửa giờ trôi qua, rõ ràng trước đó họ không hề đi lâu như vậy.
Nhưng hiện tại thi thể vũ sư vẫn chưa xuất hiện, mà vết máu trên mặt đất còn không ngừng lan tràn vào trong bóng tối.
Trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng, Tôn Bảo Lộc nhìn Lý Hỏa Vượng.
"Lý sư huynh, chúng ta không ra được rồi, hang động này sẽ nuốt trọn chúng ta hoàn toàn."
Rơi vào tuyệt cảnh như vậy, khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng lúc này trở nên rất khó coi, nhưng đột nhiên vẻ mặt hắn lại trở nên nghi hoặc.
"Suỵt!"
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng hạ thấp người xuống, nhắm mắt lại và cau chặt mày lắng nghe điều gì đó.
Hắn bắt đầu di chuyển trong tư thế kỳ lạ, đi chậm về phía đông.
"Thu hết đá phát sáng đi, có tiếng người..."
Những người khác vội làm theo, khi bóng tối bao trùm lấy bọn họ, ai nấy đều không khỏi hoảng sợ, họ túm lấy nhau để tránh bị lạc.
"Làm gì có tiếng người đâu? Sao ta không nghe thấy gì?"
Cẩu Oa vừa nói xong lập tức bị Lý Hỏa Vượng bịt miệng lại.
Họ song song đi về phía trước, đi được chừng một nén hương thì Lý Hỏa Vượng đột nhiên dừng lại, những người khác cẩn thận lắng nghe nhưng vẫn không nghe thấy âm thanh nào.
Tuy nhiên, giọng nói của một ông già sắc bén lại truyền vào tai Lý Hỏa Vượng.
"Để ta kiểm tra ngươi, sinh ra làm người, nhưng cái gì mới là người?"
Sau đó là giọng nữ trẻ con bi bô trả lời:
"Con người được tạo ra từ thịt, vì vậy thịt là con người."
Lông mày Lý Hỏa Vượng dần dần nhăn lại, dừng lại tại chỗ, lắng nghe hai sự tồn tại trong bóng tối đang nói chuyện.
"Không phải! Cơ thể phàm trần chỉ là một cái túi da."
"Nhưng sư phụ không nói như thế. Hắn nói đừng nghĩ nhiều, con người chính là được làm từ thịt."
"Đừng tin những gì sư phụ chúng ta nói, mấy thứ ông già đó nói đều là bịa ra cả thôi! Tất cả đều là giả!"
"Ngươi có thể đừng nói vòng vèo được không! Không nói thì đừng nói nữa, ta phiền lắm rồi!"
Giọng bé gái có chút cáu kỉnh.
Giọng nói của ông lão mang theo chút tự mãn.
"Người là một, một chính là người, bởi vì trên người ai cũng có một này, nên mới có thể một sinh hai, biến hóa khôn lường trở thành hai nghi thức sinh tử, rồi hai sinh ba, và sau đó kéo dài thành tam thi thất tình như sau này."
"Tu đạo chính là tu được cái một đó, vì vậy chúng ta phải ném thất tình, trảm tam thể, đoạn sinh tử, cuối cùng mới có thể trở thành cái một đó."
…
Không biết từ đâu truyền đến hai giọng nói, Lý Hỏa Vượng núp xuống dưới đất, ánh mắt hắn khẽ lay động, hắn bắt đầu suy nghĩ về ý tứ trong lời nói của hai người nọ.
“Tu đạo? Người này là đạo sĩ ư? Hắn đang luận đạo cùng với một người nữa?”
“Xem ra trông không giống đạo sĩ trong tưởng tượng của ta chút nào, ít nhất đạo sĩ trong tưởng tượng của ta không tu Nhất.”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng còn đang mải suy tư, tiếng đamg luận bên kia vẫn đang tiếp tục, giọng nói nữ đồng mang vẻ khinh thường.
“Ngươi đang nói cái quái gì vậy, mẹ ngươi mang nặng đẻ đau mười tháng chỉ để đẻ ra tên tiểu tử béo mập nhà ngươi, để rồi bây giờ tan xương nát thịt hết sao? Ngươi không mệt à?”
“Không phải không phải! Ngươi tưởng rằng ba hồn bảy vía và cả thân xác phàm trần mắt thịt này đều là của chúng ta hết ư? Sai bét! Chúng đều có chủ đấy! Ngay cả sự sống chết của chúng ta đều có chủ hết! Tất cả đều do Người ban cho chúng ta cả!”
“Đều có chủ ư?”
“Đúng! Tất cả những đau đớn trên cơ thể ta, nụ cười trên gương mặt ta, còn có khoảng thời gian trước kia của ta lẫn đoạn đường phía trước đều có chủ cả đấy!”
“Có phải ngươi nghĩ rằng, phàm là những thứ có chủ ở trên đời đều luôn được mang theo bên người, như vậy liệu có tốt? Tất cả đều là sự trói buộc! Vì vậy chúng ta cần vứt hết tất cả những vật có chủ ấy đi!”
“Đại Đạo Ngũ Thập, Thiên Diễn Tứ Cửu, Nhân Độn Kì Nhất*, có vậy mới tôi luyện thành Nhất được!”
*Trích trong kinh dịch.
Sau đó, giọng nói của vị nữ đồng cất lên, hỏi hộ tiếng lòng của Lý Hỏa Vượng đang núp lùm nghe lén.
“Vậy sau khi tu thành Nhất thì sẽ thế nào?”
“Hehe! Sau khi thành Nhất rồi, chúng ta chẳng nợ ai nữa, như vậy thì tự do tự tại biết bao. Khi đó ta có thể nhảy khỏi Tam Giới, thoát khỏi Ngũ Hành rồi.”
“Rốt cuộc....chúng đang nói cái gì vậy? Gì mà có chủ với Nhất là cái gì.”
Lý Hỏa Vượng cau mày suy nghĩ, cố gắng lĩnh hội những gì hai người vừa nói.
“Đều có chủ hết à? Chủ nhân của tất cả sự thống khổ là Ba Hủy? Chủ nhân của sự vui vẻ là Song Hỉ Thần?”
Lý Hỏa Vượng bèn liên tưởng ngay đến Cự Đỉnh lần trước.
“Thế nên chúng đang hiến tế cho chủ nhân của cái chết?”
Nghĩ một hồi, cuối cùng Lý Hỏa Vượng lắc thật mạnh đầu, gạt đi hết tất của những suy nghĩ lộn xộn trong tâm trí mình.