Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 381: Quay Lại




"Lý sư huynh, Vương Vi là ai?"

Nghe thấy Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm một mình, Bạch Linh Miểu đứng bên cạnh thực sự không kìm được hỏi.

Lý Hỏa Vượng lắc đầu thờ ơ.

"Haha, Vương Vi không là ai cả, hắn hoàn toàn không tồn tại."

Nhờ sự giúp đỡ của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng dẫn những người khác dần dần quay trở lại.

So với lúc đi vào, con đường trở về hiển nhiên không quá dày vò.

Suy cho cùng không có ai chết, hơn nữa còn tìm thấy Hắc Thái Tuế, bước chân mọi người cũng thoải mái hơn.

"Lý sư huynh, chúng ta bây giờ cũng không vội rời đi đúng không? Có thể đến chỗ của Lão Tôn nghỉ ngơi thật tốt được không? Ta muốn ăn thêm vài bữa thịt cừu, đến nơi rách nát này một chuyến ít nhất cũng phải tổn thọ nửa năm."

Lời này là Cẩu Oa nói, trên mặt hắn mảng trắng mảng vàng, gương mặt ảo não rủ xuống nhìn Lý Hỏa Vượng.

Nhìn xung quanh vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của người khác, Lý Hỏa Vượng gật đầu.

"Được rồi, lần này đa ta sự giúp đỡ của mọi người, nghỉ ngơi nhiều hơn một chút cũng tốt."

Con người dù sao cũng không phải sắt thép, bản thân hắn cũng nên cân nhắc đến năng lực chịu đựng của người khác.

Nghe đến đây, Cẩu Oa phấn khích siết chặt tay, vừa nghĩ đến những miếng thịt cừu thơm ngon đó, nước bọt trong miệng hắn bắt đầu tiết ra.

"Ai da, thịt cừu của Thanh Khâu này là danh bất hư truyền đấy, những nơi khác hoàn toàn không thể so sánh được."

"Chờ một chút, Cẩu Oa, ngươi đang kéo thứ gì trong tay vậy?"

Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một vài sợi tua trắng theo nắm tay của hắn mà lắc lư bay qua bay lại.

Cẩu Oa giơ nắm tay đến trước mặt Lý Hỏa Vượng và xòe nó ra.

"Ồ, cái này à, đây là tua trắng trên người con sư tử đó, ta cắt nhiều lắm. Hắn đã khiến Tôn Bảo Lộc thành ra như vậy, chắc chắn không phải vật tầm thường."

"Có thể đến một nơi lớn hơn nó sẽ được bán với giá tốt. Cũng có thể trợ giúp chút đỉnh cho chúng ta, phải không? Trên đường đi phải tốn rất nhiều lương thực và y phục."

Những sợi tua màu trắng được bọc trong tấm vải xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng. Một đống chồng chất trông giống như những chùm bông.

Lý Hỏa Vượng lắc lắc đầu, tên tiểu tử Cẩu Oa này không thể rời khỏi chữ tiền.

"Vũ sư đó đã chết rồi, thứ này chưa biết có ích lợi gì không ngươi đã mang về rồi?"

Nghe đến đây, trong lòng Cẩu Oa hơi sững sờ, hắn thận trọng duỗi ngón út ra nhẹ nhàng gãi gãi những sợi tua màu trắng một chút.

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào móng tay của mình. Khi hắn khẽ vặn bàn tay, móng tay lật đến vị trí lòng bàn tay, còn lòng bàn tay có chỉ tay thì chuyển đến vị trí của móng tay.

"Cái này...cái này...cái này..."

Cẩu Oa nhìn ngón tay út vừa ngược vừa dài của mình, bất lực nhìn Lý Hỏa Vượng.

"Lý sư huynh, nó ngược rồi, ngược mất rồi."

"Hoảng cái gì, chính phản gì cũng dùng như nhau, ngươi cũng đừng vội bán thứ này lấy tiền, tốt hơn hết nên suy nghĩ cách dùng thứ này để giết kẻ thù, ví dụ như quấn vào cây kim, dùng cái ống mỏng thổi nó ra hay gì đó."

Lời nhắc nhở của Lý Hỏa Vượng khiến mắt Cẩu Oa lập tức sáng lên.

"A! Đúng nhỉ! Lý sư huynh không hổ là người biết chữ, thông minh hơn người quê mùa như ta nhiều."

Lúc này trong lòng hắn có chút hưng phấn, tính ra thì coi như hắn cũng có phép thần thông biến cơ thể người thành huyền ảo rồi.

Không quan tâm có phải thật hay không, hắn có thể bộc lộ tài năng trước mặt đám nữ nhân kia, bọn họ còn không tranh nhau làm vợ của hắn sao?

Hơn nữa sau này hắn cũng không cần phải làm trợ thủ nữa, hắn cũng có thể giúp được Lý sư huynh.

Nghĩ đến đây, Cẩu Oa cũng không quan tâm đến ngón út đang lật ngược của mình nữa, hắn nhanh chóng cởϊ áσ của mình ra, cẩn thận bọc lấy những cái tua màu trắng của mình.

Ngay khi Cẩu Oa cân nhắc chút tâm tư của mình thì phát hiện bước đi của những người khác đang dần dừng lại.

"Chờ một chút, có gì đó không đúng, tại sao chúng ta đi lâu như vậy mà vẫn chưa tới đỉnh đồng lúc trước?"

Lời nói của Lý Hỏa Vượng như một gáo nước lạnh dội vào lòng mọi người, không những dập tắt niềm vui sướиɠ trong lòng, mà còn khiến một số người nhát gan run lên từng hồi.

Mọi người hoang mang nhìn vào bóng tối xung quanh, cố gắng tìm kiếm những điểm tương đồng có thể tồn tại như khi họ đến.

Nhưng điều khiến họ tuyệt vọng đó là, bóng tối xung quanh này hoàn toàn giống nhau như đúc.

"Có điều gì đó không ổn ở nơi này! Nó có thể khiến chúng ta lạc đường!"

Sự thoải mái ban nãy không còn sót lại chút gì, trên khuôn mặt của mỗi người đều tràn đầy vẻ lo lắng và căng thẳng.

"Đừng hoảng sợ! Nhìn dấu chân! Chúng ta hãy lần theo dấu chân!"

Nghe Lý Hỏa Vượng nói xong, viên đá phát sáng trên tay mọi người lập tức chiếu xuống đất.

Nhìn thấy dấu chân rõ ràng trên mặt đất khiến tâm trạng hoảng loạn của mọi người ổn định hơn một chút.

"Đi! Chúng ta quay lại, lần theo dấu chân để rút lui."

Sau đó mọi người bắt đầu di chuyển theo hướng dẫn của Lý Hỏa Vượng, cho dù dấu chân ở một vài nơi không quá rõ cũng không sao.