Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 379: Hắc Thái Tuế?




Lý Hỏa Vượng không biết nó vốn dĩ có dáng vẻ như thế hay là do con người tạo ra, nhưng cho dù sự thật là như thế nào thì nó cũng chỉ có thể là một kết quả tồi tệ, hoặc một kết quả khác tồi tệ hơn.

Điều đáng sợ hơn nữa là chúng không chỉ tồn tại dưới lòng đất đen tối này mà còn xuất hiện ngang nhiên ở bên ngoài Thanh Khâu, hơn nữa chúng còn được người dân Thanh Khâu coi như một phần cuộc sống.

Điều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy thương tâm là, hắn phát hiện bản thân hắn không hề ngạc nhiên chút nào.

"Trời ơi, chuyện gì thế này."

Cẩu Oa sợ hãi đứng bên cạnh, trố mắt líu lưỡi.

"Rõ ràng là...không phải như thế này..."

Tôn Bảo Lộc nhìn mọi thứ trước mắt với vẻ mặt vô cùng phức tạp, nhận thức hơn mười năm trước của hắn đã bị cảnh tượng này hoàn toàn đảo lộn.

"Lý sư huynh, bọn họ...rốt cuộc bọn họ là sao vậy?"

Lý Hỏa Vượng lúc này đang đứng bên cạnh hùng sư, chẳng muốn quan tâm đến vấn đề vũ sư cung ở Thanh Khâu nữa, dù sao hắn cũng chỉ là khách qua đường, những gì xảy ra bên ngoài không liên quan gì đến hắn.

Hiện hắn đang xem xét một vấn đề có liên quan mật thiết đến bản thân hơn.

Lý Hỏa Vượng cẩn thận kéo nội tạng bên trong máu thịt ra, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Lý sư huynh, ngươi đang tìm gì vậy?"

Nhưng những lời tiếp theo của Lý Hỏa Vượng khiến Cẩu Oa đang hỏi có chút mơ hồ không hiểu.

"Tìm cái chết."

"Cái gì?"

Lý Hỏa Vượng không giải thích gì, chỉ cau mày nhìn đống hài cốt đổ nát to lớn trước mặt và suy nghĩ.

"Có gì đó không đúng, tín ngưỡng ở Chính Đức Tự là Phật Tổ huyết nhục, vì vậy bọn họ có thể dùng màu thịt. Các ni cô ở An Tự Am cơ thể thối rữa, nên bọn họ lợi dùng sự thối rữa, cái đỉnh khổng lồ đằng kia tế bái sự tử vong, nhưng những vũ sư vừa rồi không hề lợi dụng sự tử vong."

Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng lại quay đầu nhìn về hướng chiếc đỉnh khổng lồ.

"Chẳng lẽ ngoại trừ vũ sư cung ra...bên dưới lòng đất còn có giáo phái nào khác sao?"

Suy nghĩ này vừa nảy ra, cơ thể Lý Hỏa Vượng đột nhiên ớn lạnh, nơi này náo nhiệt xa so với hắn nghĩ.

"Gâu gâu!"

Tiếng sủa của Màn Thầu cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng, hắn vừa quay đầu nhìn sang liền nhìn thấy Màn Thầu chui vào bên trong bóng tối.

"Đạo sĩ, mau đuổi theo đi, con chó này vừa mới ngửi được thứ ngươi muốn tìm đó!"

Ảo giác hòa thượng đứng bên cạnh, tận tình nhắc nhở.

"Hắc Thái Tuế?"

Lý Hỏa Vượng liếc mắt nhìn hắn rồi khập khiễng vội vàng đuổi theo, những người khác thấy vậy cũng tức khắc đuổi theo.

Màn Thầu trong bóng tối càng đuổi càng hưng phấn, sau khi xoay người vài vòng, Lý Hỏa Vượng cũng trở nên hưng phấn, vì hắn cũng đã ngửi được mùi của Hắc Thái Tuế!

"Không sai được, Hắc Thái Tuế đang ở gần đây!"

Nghĩ đến đây, trái tim Lý Hỏa Vượng đập mạnh thình thịch.

Khi bước chân khập khiễng của hắn càng lúc càng nhanh, da đầu Lý Hỏa Vượng đột nhiên tê dại, hắn cúi đầu xuống trong vô thức, một cơn gió mạnh cuốn lấy thứ gì đó va quệt vào da đầu Lý Hỏa Vượng.

"Bang!"

Lang nha bổng to lớn trong tay Cao Trí Kiên đập một cú thật mạnh vào thứ đó, giải thoát cho Lý Hỏa Vượng.

Đến khi Lý Hỏa Vượng đứng dậy thì phát hiện thứ vừa tấn công hắn đã lao vào bóng tối.

Lúc này, những người khác vội vàng đến gần Lý Hỏa Vượng, dồn dập lấy ra các loại vũ khí, cảnh giác chỉ ra xung quanh.

Lý Hỏa Vượng căng thẳng nắm chặt chuôi kiếm, hỏi Cao Trí Kiên bên cạnh hắn:

"Vừa nãy ngươi có nhìn thấy là thứ gì không?"

"Thịt...thịt...móc thịt!"

Người đàn ông cao lớn hiền hậu giải thích với Lý Hỏa Vượng.

"Móc thịt? Lại có thứ gì khác bay qua sao? Sao không dừng lại được chút nào vậy?"

Lý Hỏa Vượng cau mày nhìn bóng tối xung quanh.

"Ngươi nhìn thấy rồi sao?"

Lý Hỏa Vượng quay đầu lại hỏi hòa thượng và Bành Long Đằng đứng bên cạnh.

"Không có, ban nãy ta hơi thất thần."

Cộc cộc cộc, âm thanh vang lên từ phía bên trái của Lý Hỏa Vượng, khi vũ khí của mọi người đều đồng loạt hướng về phía đó, họ phát hiện con Màn Thầu với bộ lông vàng đất giẫm lên những mảnh vụn nhỏ, từ bên trong chạy ra ngoài.

Lỗ tai của nó kề sát vào đầu, đứng nguyên tại chỗ và xoay tròn một vòng, sau đó nhấc bàn chân trước lên khỏi mặt đất và nhảy cao về phía Lý Hỏa Vượng.

"Gâu!"

"Đạo sĩ, con chó này đang hỏi ngươi tại sao lại không đi theo đấy."

Lý Hỏa Vượng cau mày nói với hòa thượng bên cạnh:

"Im miệng cho ta, ngươi có thể hiểu con chó đang nói gì sao?"

Câu nói này khiến những người khác giật nảy mình, kinh ngạc nhìn Lý Hỏa Vượng.

"Lý sư huynh, đang lúc này xin ngươi đừng phát bệnh đấy, lúc này mà phát bệnh, bọn ta thực sự hết cách."

Vẻ mặt của Cẩu Oa rất sợ sệt.

Lý Hỏa Vượng cau chặt mày, liếc nhìn hắn, rồi lại nhìn Màn Thầu.

"Tại sao thứ đó chỉ tấn công ta, mà không tấn công Màn Thầu?"