Dứt lời, Lý Hỏa Vượng cũng đeo mũ che mặt lên. Hiện giờ gương mặt hắn chỗ đỏ chỗ trắng, không tốt hơn những người khác là bao cả.
Chiếc xe trâu dần dần tới gần núi Nữ Nhân, thuận theo một con đường nhỏ đi tới một khu vực bị những ngọn núi thấp bao vây xung quanh, không gian trước mặt đột ngột bừng sáng lên.
Tiếng người nói chuyện ồn ào huyên náo vang lên, những chiếc lều vải hiện lên trước mặt đám người Lý Hỏa Vượng.
Tiếng vó ngựa, tiếng người hô, tiếng lừa hí không ngừng vang lên bên tai, thậm chí Lý Hỏa Vượng còn cảm thấy như mình đang họp chợ.
Trong phiên chợ náo nhiệt này có rất nhiều người Thanh Khâu, cách ăn mặc của họ hoàn toàn khác với người Hậu Thục, bọn họ hô to gọi nhỏ rao bán đồ của mình.
Nhiều động vật đồng nghĩa với việc nhiều phân và nướ© ŧıểυ, mùi hương đặc hữu của động vật bay vào trong mũi khiến tất cả mọi người đều phải nhíu mày.
Không biết có phải là vì thời gian dài sống dưới ánh sáng mặt trời hay không mà điểm khác nhau lớn nhất giữa người Thanh Khâu và người Tứ Tề, người Hậu Thục chính là gương mặt của họ đỏ bừng, bất kể là nam nữ già trẻ, trên mặt đều có rất nhiều vết ban.
Đa số người Thanh Khâu đều thấp hơn mấy người Lý Hỏa Vượng một cái đầu, nói tóm lại là nhìn như nào cũng không giống nhau.
Trên người bọn họ khoác các loại áo da thô kệch, trên bím tóc của phụ nữ lẫn bên hông những người đàn ông có buộc những mảnh xương vỡ được mài thành hình tròn.
Nơi này ngoài xương và da thì cũng chỉ còn cách dùng cỏ để bện đồ đạc, khắp nơi đều thấy bán giày cỏ, mũ cỏ, thậm chí là rổ cỏ.
Những người Thanh Khâu kia nhanh chóng chú ý tới đám người Lý Hỏa Vượng, khi đối mặt với những người vùng khác, tất cả đều lộ ánh mắt lạnh lùng, cảnh giác nhìn chằm chằm vào đỗi e này.
“Rầm!”
Trên sạp hàng bên cạnh có một chiếc thớt gỗ, một con dao bầu được giơ lên cao, sau đó chém mạnh xuống dưới, bổ đôi một cái đầu chó không lông lá nhìn rất dữ tợn bên trên.
“Ẳng…”
Man Đầu thõng đuôi rũ tai xuống, hoảng sợ vội vàng chui xuống bên dưới xe trâu.
“Ngươi là người Thanh Khâu thật hả? Sao ta cảm thấy ngươi không giống bọn họ thế nhỉ.”
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng nhìn xuyên qua lớp sa mỏng màu đen, nhìn về phía Tôn Bảo Lộc ở bên cạnh.
“Vì… mẹ ta là người nơi khác.”
Nói tới đây, sắc mặt Tôn Bảo Lộc có phần ủ rũ, nhưng rất nhanh sau đó hai mắt hắn đã sáng lên, vội vàng xuyên qua đám người chạy thẳng về phía trước.
Hắn luồng lách giữa đám đông, cuối cùng kích động ôm chặt lấy một người Thanh Khâu gương mặt già nua, nói chuyện gì đó.
Chờ khi tới gần, lúc này Lý Hỏa Vượng mới phát hiện ra hắn nghe không hiểu những lời bọn họ đang nói với nhau.
“Tới những chỗ khác đều có thể trao đổi được, nhưng chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này lại có ngôn ngữ của riêng mình.”
Lý Hỏa Vượng cạn lời luôn, không cần nghi ngờ gì, hành trình tiếp theo ở Thanh Khâu sẽ gặp phải không ít phiền phức.
Sau khi hàn huyên hồi lâu với người kia, Tôn Bảo Lộc đi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, nói với thái độ có phần kích động:
“Lý sư huynh, người kia chính là người trong tộc của ta, người nhà của ta cách nơi này không xa.”
“Được rồi, cho dù không xa thì cũng phải từ từ mới tới đó được, trước tiên ngươi mua một ít thức ăn giúp chúng ta đã, lương thực trên đường không đủ đâu.”
Lý Hỏa Vượng quan sát phiên chợ náo nhiệt ở xung quanh, nhắc nhở.
Bây giờ ngôn ngữ của người Thanh Khâu không giống ngôn ngữ họ sử dụng, phương diện thương lượng đều phải dựa vào Tôn Bảo Lộc biết tiếng Thanh Khâu mới được.
Tôn Bảo Lộc gật đầu, lên tiếng nhận lời, đang định xoay người chui vào đám đông náo nhiệt kia.
Nhưng Lý Hỏa Vượng lại gọi hắn lại:
“Chờ chút đã, ở đây có chỗ nào ăn cơm không? Mọi người đều đã đói rồi, cứ nghỉ ngơi một hồi đã.”
Rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đã đi tới một quán mì. Bên trong căn lều cỏ treo những vắt mì màu xanh lá, nhìn chẳng khác nào đang đi vào một khu rừng rậm vậy.
Nghe theo lời Tôn Bảo Lộc, cả đám gọi một cái nồi, muốn ăn mì thì tự nấu, ăn bao nhiêu nấu bấy nhiêu. Thịt nấu mì thì chủ quán tính tiền theo phần.
Phương pháp ăn đặc sắc này rất thường thấy ở Thanh Khâu, cho dù những người khác chưa từng gặp qua nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới việc họ ăn một cách ngon lành. Sợi mì mang mùi thơm của cỏ phối hợp với thịt dê tê cay kí©ɧ ŧɧí©ɧ khẩu vị của mọi người.
Quán mì rất đông, có rất nhiều người đang wan mì, cũng may mà có sợi mì ngăn lại, những người xung quanh không nhìn thấy dáng vẻ của đám người Lý Hỏa Vượng.
“Man Đầu đâu rồi?”
Sau khi ăn no, Lý Hỏa Vượng đột nhiên phát hiện ra không thấy Man Đầu đâu.
Khi hắn mới quay trái quay phải tìm kiếm thì hắn thấy Man Đầu ngậm thứ gì đó, đi bên dưới xuyên qua rừng mì, chạy tới.
Nó nhả thứ trong miệng xuống bên cạnh Lý Hỏa Vượng, sau đó ngồi xổm xuống, le lưỡi vẫy đuôi, yêu cầu Lý Hỏa Vượng khen ngợi.
“Đây là thứ gì vậy?”
Lý Hỏa Vượng nhìn cục xương trắng hếu ở dưới chân, kinh ngạc hỏi.
Những người khác không nhận ra dc nhưng Tôn Bảo Lộc là người bản địa thì biết, hắn vội vàng giải thích:
“Lý sư huynh, đây là xương ngựa, người Thanh Khâu nuôi ngựa, đương nhiên cũng có ăn thịt ngựa, hương vị rất được đó.”