Lý Hỏa Vượng đặt bát mỳ xuống, cảm thấy khá bất ngờ, nói với Bạch Linh Miểu:
“Nếu không thử thì sao biết được? Chẳng lẽ ngươi không muốn ta khỏi bệnh hay sao?”
Bạch Linh Miểu muốn nói gì lại thôi, cuối cùng nàng cụp mặt, im lặng chờ đợi bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
Lo lắng Lý Hỏa Vượng gặp nguy hiểm là một chuyện, một mặt khác thì nàng lo lắng rằng ngày nào đó Lý Hỏa Vượng chữa khỏi bệnh thì hắn không cần bản thân mình nữa, sẽ vứt bỏ mình.
Lý Hỏa Vượng không bị bệnh quá tuyệt vời, tuyệt vời tới mức người như nàng không xứng với hắn.
Lý Hỏa Vượng tiếp tục ăn bát mì, mắt ngước nhìn Bành Long Đằng, hòa thượng và một nửa Kim Sơn Hoa.
Nghĩ tới phỏng đoán ban đầu về Tọa Vong Đạo, ánh mắt của hắn ngày càng kiên định hơn.
“Không được, ta nhất định phải giải quyết tâm tố, thứ này quá phiền phức. Nếu Bắc Phong của Tọa Vong Đạo thật sự là tâm tố, vậy chắc chắn hắn sẽ có cách.”
“Dù là không có cách thì ta cũng phải tìm cách, bằng không thì ta không cam tâm!”
Lúc này, Man Đầu ở phương xa ngậm thứ gì đó quay trở về, khi nó đi vào trong tầm mắt, phát hiện ra trong miệng nó là một con thỏ chết.
Man Đầu đặt con thỏ ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, lè lưỡi quẫy đuôi hưng phấn vô cùng.
Man Đầu tới phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, Bạch Linh Miểu duỗi tay xoa đầu nó:
“Ngoan quá, biết bây giờ Lý sư huynh cần phải bồi bổ sức khỏe.”
Nói xong, nàng dùng hai tay bê con thỏ lên, đi về phía cái nồi.
Lý Hỏa Vượng nhìn theo bóng lưng Bạch Linh Miểu, sau đó nói với Man Đầu đang lè lưỡi:
“Ta biết nàng muốn tốt cho ta, nhưng ta thật sự không dám sống suốt đời cùng nàng với tình trạng hiện tại. Nói thật, ta sợ ngày nào đó mình sẽ vô tình giết chết nàng.”
“Gâu gâu!”
Man Đầu sủa vài cái với Lý Hỏa Vượng đang nói chuyện, dí sát mũi xuống đất, không ngừng hít hà.
Lý Hỏa Vượng duỗi tay ra, móc một miếng ra chết từ trong quần áo, ném về phía Bành Long Đằng ở xa xa, Man Đầu lập tức phóng thẳng về phía Bành Long Đằng.
Tôn Bảo Lộc nướng con thỏ này, hình như hắn rất quen với việc này, hương vị không tồi.
…
Lý Hỏa Vượng chậm rãi chống gậy, kéo Bạch Linh Miểu bị che hai mắt đi tới trước. Hắn đi ko nhanh, chung quy thì cái chân bị đứt kia vẫn chưa mọc ra được.
Cũng may tốc độ của xe trâu ko nhanh, dưới tình hình hi sinh tốc độ di chuyển, tăng thêm phụ trọng, tốc độ của nó cũng tương đương với tốc độ của Lý Hỏa Vượng hiện giờ.
“Đây là núi Nữ Nhân hả?”
Lý Hỏa Vượng híp mắt dùng tay che ở trên trán, nhìn sườn núi phía xa xa.
Sau khi nhìn thấy những ngọn núi này, Lý Hỏa Vượng mới biết được lý do vì sao nơi này được gọi là Thanh Khâu, vì trên những ngọn núi này không có bất kỳ cái cây nào, tất cả được bao phủ bởi bãi cỏ xanh mướt.
Có lẽ điều này liên quan tới việc núi ở đây có độ cao khá thấp, nơi này không hề có những đỉnh núi chọc tận mây xanh, những ngọn núi được cỏ xanh che kín này đều là những ngọn núi thấp.
“Lý sư huynh, ngươi thử nhìn nghiêng như này mà xem, xem những ngọn núi kia có giống gương mặt một người phụ nữ ngửa lên không.”
Tôn Bảo Lộc hưng phấn chỉ tay về phía bên kia.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, hắn không nhìn ra được những gò núi kia giống gương mặt một người phụ nữ tới mức nào. Những ngọn núi thấp này rất kỳ lạ, không nhiều cũng không ít, đột ngột xuất hiện mấy ngọn, hơn nữa giữa các ngọn núi cũng không nối liền với nhau.
“Năm nay là năm trăng sáng, dựa theo tổ huấn, chắc hẳn người nhà của chúng ta sẽ hạ trại chăn thả ở ngay một trăm dặm phía trước thôi. Không bao lâu nữa là ta sẽ gặp lại các nàng rồi!”
Lý Hỏa Vượng không thèm quan tâm tới những lời tràn đầy hưng phấn của Tôn Bảo Lộc, hắn quan tâm tới việc tiếp tế hơn. Đã tới Thanh Khâu lâu như vậy rồi, đội ngũ lại có nhiều người như vậy, nếu như không có đồ ăn thì sẽ phải ăn thịt con trâu kéo xe mất.
“Trong núi Nữ Nhân thật sự có phiên chợ có thể mua được lương thực hả? Nếu như không mua được lương thực thì chúng ta sẽ phải uống gió tây bắc mà sống đó.”
“Có, chắc chắn không sai đâu, những dân du mục trong vài trăm dặm gần đây muốn mua bán đồ đạc đều sẽ tới nơi đó để trao đổi, năm ta bảy tuổi đã từng tới đó một lần rồi.”
Đối với lời giải thích của Tôn Bảo Lộc, Lý Hỏa Vượng hiểu ở vùng Thanh Khâu rộng lớn vắng người này, vì để trao đổi đồ đạc, những người dân du mục ở Thanh Khâu sẽ lựa chọn một vài địa điểm để tiến hành giao dịch.
Dần dần, những chỗ này dần dần hình thành những điểm tập trung cố định, người trong quan trường Thanh Khâu sẽ tiến hành thu thuế những địa điểm này.
Khi Lý Hỏa Vượng dùng thị lực cực tốt của mình để quan sát, dưới chân núi có những điểm đen lớn cỡ con kiến đang di chuyển thì biết đối phương nói không hề sai, nơi đó thật sự có người.
“Đi, tất cả chúng ta hãy đeo mũ che mặt lên đi, tránh cho những người khác chú ý tới.”