“Lý sư huynh, thực sự phải làm vậy sao? Đau đớn biết mấy, vả lại nếu ngươi làm như vậy, sau này những người khác sẽ không thể sử dụng Đại Thiên Lục nữa.”
Lý Hỏa Vượng kiên định gật đầu.
“Đúng vậy, đây chính là điều ta muốn.”
Lần này là Xuân Tiểu Mãn bị mất đi cánh tay, lần sau có trời mới biết là ai.
Đại Thiên Lục quá dễ sử dụng, chắc chắn sẽ có người bắt chước, nếu đã vậy tốt hơn là nên giấu hoàn toàn Đại Thiên Lục vào trong lớp da của mình, tránh những hậu họa về sau.
Bạch Linh Miểu cắn môi làm theo, đôi tay trắng nõn của nàng run rẩy lột đi lớp vảy đen trên lưng Lý Hỏa Vượng, trong xe bò lập tức vang lên tiếng kêu la đau đớn của Lý Hỏa Vượng.
Bên dưới lớp vảy đen là máu thịt không ngừng rỉ ra máu và dịch mô, cuốn Đại Thiên Lục màu đỏ được trải ra và phủ lên lưng một cách cẩn thận.
Lý Hỏa Vượng lại trở mình, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, hắn lật mạnh về phía sau, ấn Đại Thiên Lục vào trong cơ thể.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, cuối cùng cũng có thể hoàn tất, Lý Hỏa Vượng sức cùng lực kiệt muốn nghỉ ngơi thật tốt, hắn từ từ nhắm mắt lại.
Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Lý Hỏa Vượng lại mở mắt nhìn Bạch Linh Miểu.
“Trên người Bành Long Đằng có thứ gì không? Các ngươi lấy nó chưa?”
Bạch Linh Miểu gật đầu.
“Cẩu Oa nói rằng những miếng giáp đó có thể bán lấy tiền, tất cả đều được chở lên xe bò rồi, thậm chí cả cây kích khổng lồ cũng được mang lên.”
“Hắn nói đó là thần binh lợi khí, cho dù không dùng được thì sau này cũng có thể nung chảy rồi rèn thành một vũ khí mới.”
“Trừ những miếng giáp và cây kích tìm được trên người Bành Long Đằng ra, các ngươi còn tìm được thứ gì khác trên người nàng ta không?”
…
Nghe câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu gật đầu và nhẹ nhàng nói:
"Nữ tướng quân đó có một tấm thẻ bài, trước đó Cẩu Oa còn tưởng là vàng, nhưng hóa ra lại là đồng, nói không đáng bao nhiêu."
"Thẻ bài? Mang tới đây ta xem."
Chẳng mấy chốc thứ đó đã xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng, đó là một tấm thẻ bằng đồng hình vuông, từ tên và quân vị trên đó, có thể thấy nó được dùng để chứng minh thân phận của Bành Long Đằng.
"Trên thẻ bài có in hình đầu hổ, thứ này có lẽ là thẻ bài đeo lên thắt lưng trong quân ngũ."
Lý Hỏa Vượng dùng tay ấn vào hoa văn hình đầu hổ trên thẻ bài, sau đó bảo Bạch Linh Miểu cất thứ đó đi.
Lo trước khỏi họa, nói không chừng ngày nào đó thứ này sẽ thực sự phát huy tác dụng, kể cả khi nó không có ích gì, dù sao cũng chỉ mang theo một tấm thẻ bài, cũng chẳng nặng hơn bao nhiêu.
Cái gọi là Thiên Sách của Đan Dương Tử so với thứ này còn nặng hơn nhiều, từ trước đến nay cũng chẳng làm được gì, nhưng lúc nào hắn cũng mang theo bên mình.
"Đúng rồi, Lý sư huynh, trên người nàng ta còn có một cuốn sách, nhưng bọn ta đều không biết chữ, nên cuốn sách được Cao Trí Kiên giữ lấy rồi."
"Sách?"
Lý Hỏa Vượng vừa mới buông lỏng cảnh giác đã lập tức cảnh giác trở lại.
"Mang quyển sách đến đây."
Bạch Linh Miểu lập tức vén rèm lên đi lấy, nhưng một lúc sau, nàng lại do dự quay trở lại.
"Cao Trí Kiên nói rằng đó chỉ là một cuốn sách về binh pháp, không có gì hay để xem."
"Hắn không chịu đưa? Ngươi gọi hắn đến đây, ta đích thân nói với hắn."
Mối nghi ngờ trong lòng Lý Hỏa Vượng càng dâng cao, nếu chỉ là binh pháp thông thường thì hắn giấu làm gì?
Sau khi Cao Trí Kiên mang một thân đầy vết thương và gương mặt tái xanh xuất hiện trước mắt hắn, Lý Hỏa Vượng dùng giọng điệu nghiêm túc nhìn hắn nói:
"Ta biết đối với sức mạnh vô song của Bành Long Đằng, ngươi hẳn là vô cùng khao khát, nhưng có một số thứ tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, thậm chí có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống nếu không được giải quyết thỏa đáng. Ngươi có hiểu ý ta không?"
Lý Hỏa Vượng hoài nghi quyển sách này ghi lại cách thức tu luyện của Bành Long Đằng, còn Cao Trí Kiên thì đang lén lút luyện nó.
Sau nhiều lần như vậy, từ lâu hắn đã hiểu rằng, muốn thông qua tu luyện để đạt được một loại sức mạnh nào đó mà không phải trả giá bất cứ thứ gì, là điều hoàn toàn không tồn tại trong thế giới điên rồ này.
Muốn có được thứ gì thì tất nhiên phải trả một cái giá tương xứng, bất cứ công pháp tu luyện nào cũng vô cùng nguy hiểm, hắn không muốn một ngày nào đó, Cao Trí Kiên sẽ trở thành Bành Long Đằng thứ hai.
"Đây chỉ…chỉ…chỉ là binh pháp."
Cao Trí Kiên hơi oan ức nói.
"Nếu chỉ là binh pháp thì ngươi cố giấu diếm làm gì, đưa ta xem xem."
Cao Trí Kiên do dự một hồi lâu nhưng cuối cùng cũng giao cuốn sách trên tay ra.
Tướng Uyển, nó là tên cuốn sách.
Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay cháy đen lật mở những trang giấy thô ráp, nội dung trên đó xuất hiện ra trước mặt hắn.
"Phàm cách dùng binh, tướng chịu mệnh ở vua, họp quân tụ chúng. Đất lội không nương, đất thông hợp giao, đất tuyệt không ở, đất vây thì mưu, đất chết thì chiến, đường có khi không đi, quân có khi không đánh, thành có khi không phá, đất có khi không tranh, mệnh vua có khi không chịu."