Nhưng kích động cũng chỉ là kích động, Lý Hỏa Vượng hiểu rất rõ rằng với dáng vẻ hiện tại của hắn, hắn không thể nào quay lại được nữa.
Vừa mới giết Bành Long Đằng xong, trừ khi muốn tự tìm cái chết, nếu không, thêm vài năm nữa, có lẽ hắn cũng không thể trở về Hậu Thục.
“Sự thối rữa đã quay trở lại, là nó tự quay trở lại sao, hay là có một sự tồn tại nào đó đã khiến sự thối rữa quay trở lại?”
Suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng dần dần lan xa.
Trong tâm trí của Lý Hỏa Vượng, hắn nhớ trước đây ở An Từ Am đã từng nhìn thấy một bồ tát hắc trùng được tạo thành từ vô số những con ruồi đầu xanh dày đặc tụ lại.
Chính Đức Tự là nơi thắp hương thờ phụng Phật Tổ bằng xương bằng thịt, những hòa thượng thường thông qua việc làm loại chuyện đó với huyết nhục để có được phép thần thông huyết nhục.
Mà Áo Cảnh Giáo đã hiến dâng nỗi đau khổ cho Tam Hủy để có được các loại sức mạnh thoát tục mới khác nhau.
Tức là điều này chứng tỏ, cũng có một sự tồn tại nào đó chịu trách nhiệm cho sự thối rữa?
Sự biến mất của thối rữa liệu có phải mang ý nghĩa rằng Thần đã gặp phải chuyện gì đó. Và sự tái xuất hiện của sự thối rữa có nghĩa là Thần đã trở lại vị trí cũ?
Trong đầu Lý Hỏa Vượng giờ đây cứ quanh quẩn suy nghĩ về những vấn đề lung tung này.
Bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy cái chết kỳ lạ của sư thái năm đó thực sự rất lạ lùng, một người cường tráng như nàng ta lại chết trong chuồng lợn.
“Chẳng lẽ những sự tồn tại đó đang gây chiến với nhau sao? Còn sư thái chỉ là tai bay vạ gió?”
Gần như theo bản năng, Lý Hỏa Vượng nhớ tới Bạch Ngọc Kinh và những thứ bên trong Bạch Ngọc Kinh.
Lúc đầu, cách một lớp Ly Chi Môn mơ hồ, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những thứ bên trong như thể đang nuốt một thứ gì đó.
“Có phải là họ không?”
Khi bắt đầu nhớ lại những gì đã thấy ngày hôm đó, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng lộ ra vẻ đau đớn, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập.
“Lý sư huynh, ngươi sao vậy?”
Bạch Linh Miểu nhận thấy sự kỳ lạ, nhanh chóng nắm lấy tay Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng cố gắng hết sức để cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, trong miệng lặp đi lặp lại những câu nói.
“Ta không nghe...không muốn...không muốn...”
Để ép bản thân từ bỏ suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng vội ngẩng đầu nhìn lên Bạch Linh Miểu, nói:
“Sách đâu? Hỏa Áo Chân Kinh đâu? Chính là quyển sách được bọc bởi sáp đấy, mau mang đến đây!”
Bạch Linh Miểu ở bên cạnh lục lọi một hồi, nhanh chóng cầm lấy cuốn Hỏa Áo Chân Kinh được bọc trong sáp trắng trong suốt đưa tới trước mặt hắn.
Khi Lý Hỏa Vượng đọc câu thần chú trên cuốn sách, chất sáp màu trắng bắt đầu được đốt cháy và tụ lại thành một con ốc sên.
Nó từ từ bò lên cơ thể cháy đen của Lý Hỏa Vượng, điều trị vết thương cho Lý Hỏa Vượng.
Nó bò rất chậm, vết bỏng ở phần nông dần thay thế vết bỏng ở phần sâu, hai loại vết thương dần hòa vào nhau, không phân biệt được cả hai.
Toàn bộ xe bò nồng nặc một mùi hăng hắc gay mũi.
Cơn đau khiến Lý Hỏa Vượng thở hắt ra một hơi, bây giờ hắn cần một cơn đau để cắt đứt dòng suy nghĩ của mình.
Bây giờ hắn không nên nghĩ về những chuyện đó, những chuyện đó đã trở thành chắc chắn, vốn dĩ chúng không liên quan gì đến mình, đó là thứ mà chỉ những đại nhân vật mới cần.
Điều hắn nên nghĩ đến bây giờ là làm thế nào để nỗ lực sống tiếp.
Có lẽ đợi cho đến khi hắn đủ mạnh mẽ mới xem xét đến những chuyện đó.
Đột nhiên Lý Hỏa Vượng nghĩ đến điều gì đó, hắn ngẩng cổ lên và hỏi Bạch Linh Miểu:
“Đại Thiên Lục đâu rồi? Chính là cuốn thẻ tre màu đỏ.”
Câu niệm chú của Lý Hỏa Vượng dần biến mất, con ốc sên rực lửa cũng theo đó mà đột nhiên tản ra, tạo thành một cái bãi.
Nghe đến Đại Thiên Lục, vẻ mặt của Bạch Linh Miểu rõ ràng có chút do dự, nhưng cuối cùng nàng ấy cũng quay người bước xuống xe.
Thính giác nhạy bén của Lý Hỏa Vượng mơ hồ nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên ngoài.
Vài khắc sau, Bạch Linh Miểu ôm cuốn thẻ tre màu đỏ bước vào.
Cơ thể vốn đang căng ra của Lý Hỏa Vượng đột nhiên dùng sức, lật người lại dưới tiếng kêu kinh sợ của Bạch Linh Miểu.
“Nào, xé rách vết vảy đen trên lưng giúp ta, sau đó dán thứ đó lên lưng.”
Dù sao lớp da của ta cũng chưa mọc trở lại, nên có thể nhân cơ hội này ấn Đại Thiên Lục vào trong cơ thể của mình.
Đợi đến khi da mọc lại hoàn toàn, Đại Thiên Lục có thể hoàn hảo tệp vào trong da.
Bằng cách này, sau này mỗi khi muốn sử dụng sẽ không cần phải lấy ra rồi trải nó ra nữa, hơn nữa lúc động thủ cũng có thể khiến đối phương không kịp đề phòng.
Trước đó Lý Hỏa Vượng còn không hiểu vì sao Thủ Tam của Áo Cảnh Giáo lại treo Đại Thiên Lục trên ngực.
Bây giờ hắn mới hiểu ra, nếu đã tồn tại thì nhất định phải có lý do của nó.
Bạch Linh Miểu hiển nhiên cũng hiểu lý do tại sao Lý Hỏa Vượng lại làm như vậy.