Lý Hoả Vượng không thể ngờ rằng Bành Long Đằng không có đầu vẫn có thể chuyển động. Vì vậy, hắn không có bất kỳ phòng bị gì.
Huống chi, vào lúc này, toàn thân hắn đã không còn một mảnh da, ý thức đau đến gần như mê man, động tác cũng trở nên vô cùng chậm chạp. Liền nghĩ đã quá muộn để chống lại, nên hắn chỉ có thể ngước nhìn cây kích khổng lồ đang đập xuống đầu mình.
“Mình sắp chết rồi sao?”
Ý nghĩ này loé lên trong đầu Lý Hoả Vượng, nhưng trong lòng hắn không hề có chút sợ hãi, ngược lại, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người mang theo tiếng rống rền vang, đập mạnh vào vai trái của Bành Long Đằng, khiến dáng người cao lớn trong bộ giáp nặng nề của nàng ta văng ra xa.
Cây kích khổng lồ gần như bị cắt đứt, rớt xuống phía bên trái của Lý Hoả Vượng như một tấm cửa. Ngay cả bản thân Lý Hoả Vượng cũng ngạc nhiên, không nghĩ mình có thể thực sự sống sót trong tình thế sinh tử này.
Hắn nhìn với đôi mắt mơ hồ của mình, nhận ra người đâm Bành Long Đằng chính là Cao Trí Kiên.
Giây tiếp theo, một bóng người màu đỏ nhào đến bên cạnh Lý Hoả Vượng, cái đầu thú phía dưới khăn cô dâu màu đỏ đột nhiên mở miệng rộng toang hoác, ngậm lấy cái cổ cháy đen của Lý Hoả Vượng, nhanh chóng di chuyển khỏi người Bành Long Đằng, đi bằng bốn chân.
Bị kéo lê trên mặt đất thế này, Lý Hoả Vượng nhìn những đám mây trắng trên bầu trời, mỉm cười một cách khó hiểu, có người đang cố gắng hết sức để cứu mình, cảm giác thật không tệ.
Lý Hoả Vượng cháy đen bị kéo đến một bên, đầu thú dưới khăn trùm màu đỏ vừa hé miệng, lập tức xoay người lao thẳng về phía xa.
Kẻ thù vẫn có thể cử động, Lý Hoả Vượng không thể cứ như vậy chờ đợi. Hắn cố gắng ngồi dậy, nói với Cẩu Oa đang đến gần:
“Đi, giúp ta nhặt ‘Đại Thiên Lục’ về đây.”
Cẩu Oa lo lắng nuốt nước bọt, hai tay nghĩ muốn đỡ Lý Hoả Vượng, lại không biết nên làm thế nào nên hạ xuống.
“Lý sư huynh, ‘Đại Thiên Lục’ cái gì hả? ‘Đại Thiên Lục’ ở đâu cơ?”
“Ở...Ở…”
Lý Hoả Vượng vừa giơ ngón tay không còn nguyên vẹn chỉ vào chân Bành Long Đằng, một bóng người liền vọt ra ngoài. Nhặt ‘Đại Thiên Lục’ trên mặt đất lên. Đó là Xuân Tiểu Mãn.
Không đợi Lý Hoả Vượng nói lời nào, cục diện trận chiến đột nhiên thay đổi, với một cú phốc, cơ thể cường tráng của Cao Trí Kiên đã bị treo trên cây kích ngàn cân một cách yếu ớt.
Thực lực quá khác xa nhau, hắn ta hoàn toàn không phải là đối thủ.
“Mau đưa ‘Đại Thiên Lục’ cho ta!”
Lý Hoả Vượng hai mắt muốn nứt ra, mới bức được hai bước về phía bên kia liền loạng choạng ngã xuống đất, cơ thể hắn hiện tại quá suy nhược.
Giờ phút này, hắn ta giống như là người than đen làm từ than, bước hai bước liền sẽ rơi các linh kiện xuống đất.
Xuân Tiểu Mãn liếc nhìn Lý Hoả Vượng vô cùng thê thảm, lại liếc nhìn Bành Long Đằng, người đã ném Cao Trí Kiên ra khỏi cây kích.
Sôi máu, nàng nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp trải ‘Đại Thiên Lục’ xuống đất, giơ thanh trường kiếm trong tay nhắm vào cánh tay trái của mình, hung hăng chém xuống.
Cánh tay trái vừa tách ra khỏi cơ thể Xuân Tiểu Mãn liền nhanh chóng biến thành bụi sắt, lông trên cánh tay không ngừng dày và dài ra, ngoằn ngoèo, cuối cùng biến thành những cái xúc tu, lật cánh tay qua lại, rồi chui vào trong đất.
Ngay khi Bành Long Đằng dùng cả hai tay nâng cây kích lên, chuẩn bị chạy về phái Lý Hoả Vượng, thì thứ đó bật ra khỏi mặt đất, đập vào tấm áo giáp nang ngực của Bành Long Đằng, làm cho thân hình cao lớn của đối phương bị văng ra ngoài.
Lực này mạnh đến nỗi ngay cả cây trường kiếm khổng lồ trong tay Bành Long Đằng cũng bị đánh bật khỏi tay hắn.
Đúng lúc này, người phụ nữ với chiếc khăn trùm đầu màu đỏ vừa đuổi tới, tứ chi đập mạnh xuống đất, trực tiếp nhảy lên không trung, ba chiếc đầu lâu sói thối rữa bất ngờ từ dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lộ ra. hung hăng cắn lấy cây kích khổng lồ trong tay Bành Long Đằng.
Thần điệu cùng tiếng trống đúng lúc vang lên từ xa.
“Thùng thùng thùng! Ngao ngư thác địa địa thác thiên, nhất đối hoàng oanh bả tha khán. Ngao ngư trát nhãn địa tựu động, ngao ngư phiên thân địa động thiên tựu phiên! Thùng thùng thùng!”
Nữ nhân ấy nhanh chóng xoay người trên không trung, toàn thân vặn vẹo đến mức người thường không thể làm được, với lực vặn vẹo ấy, cây kích khổng lồ trong tay Bành Long Đằng cuối cùng cũng bị giật lấy.
Bành Long Đằng không có đầu, không có vũ khí, kết cục xem như đã định. Những cái xúc tu trên cánh tay bị gãy của Xuân Tiểu Mãn liên tục vung vẫy, quấn chặt lấy toàn bộ cơ thể nàng.
Người phụ nữ với chiếc khăn trùm đầu màu đỏ nhả cây kích ngàn cân xuống mặt đất, tiến về phía Bành Long Đằng với ba cái đầu thú.
Lớp giáp cứng bị xé toạc, cơ thể của Bành Long Đằng cũng theo đó mà da thịt bị xé toạc bởi hàm răng sắc nhọn, xương trắng sâu bên trong bắt đầu lộ ra.