“Hả?”
Bành Long Đằng nhận thấy sự kỳ lạ của Lý Hoả Vượng, giơ đầu kích lên, chỉ vào hắn ta.
“Phong vô chính hình, phụ chi vu thiên!”
Ngay khi gióng nói của Bành Long Đằng phát ra, những tên đạo tặc không còn chút lý trí này lại bày ra Phong Dương trận, trực tiếp tiến lên giết Lý Hoả Vượng.
Nhưng ngay lúc họ sắp tiến đến gần, ngọn lửa cuồng nộ bốc lên hừng hực khói đen bao phủ Lý Hoả Vượng cũng bao trùm luôn cả chúng.
Da của lý Hoả Vượng bị ngọn lửa đốt cháy đen nhẻm, diện mạo của hắn ta càng ngày càng giống với Áo Thần mà Áo Cảnh giáo thờ phụng.
Ngọn lửa trên người Lý Hoả Vượng cháy cao lên, biến đám quân thổ phỉ xung quanh thành những ngọn đuốc.
Cái chiêu này đối với họ đang đứng chụm lại dày đặc một chỗ, đúng là đòn chí mạng.
Bành Long Đằng toàn thân bọc trong giáp mang theo đám lửa, lao về phía Lý Hoả Vượng.
Thay vì sợ hãi, nàng lại càng thích thú hơn:
“Hahaha! Tiểu tử, ngươi làm rất tốt! Nhưng ta đã nhìn thấu chướng nhãn pháp của ngươi rồi, ngươi tiêu đời rồi!”
Cây kích khổng lồ mang theo cuồng phong, thổi ngược ngọn lửa của Lý Hoả Vượng về phía sau.
Khi nàng đến gần, Lý Hoả Vượng mới phát hiện đối phương thật sự rất cao, cao hơn hắn ít nhất hai cái đầu.
“Keng!!”
Lý Hoả Vượng đạp chân xuống đất lê ra ba tấc. Hắn đột ngột chặn thanh kiếm nặng hàng nghìn cân bằng thanh kiếm của mình.
Ngọn lửa cháy dọc theo thân cây kích, bao phủ toàn bộ áo giáp trên người Bành Long Đằng, lớp da bên trong áo giáp của nàng đang bị nướng không ngừng phồng rộp, bong máu.
Nhưng đối mặt với tình thế này, Bành Long Đằng không những không biết sợ mà còn lộ ra vẻ vui sướиɠ. Như thể nàng ấy sinh ra để giết chóc và chiến tranh.
“Hahaha! Lại đây! Thật thích thú làm sao! Thật thích thú làm sao!!”
Cây kích đập tan thanh kiếm của Lý Hoả Vượng, chém về phía cơ thể của Lý Hoả Vượng.
Trong ngọn lửa, hai kẻ điên loạn đã giao chiến với nhau. Họ liều chết, tung ra các chiêu vào đối phương.
Thấy áo giáp của Bành Long Đằng đã chuyển sang màu đỏ sẫm, Lý Hoả Vượng đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu.
Hắn ta đạp chân phải xuống đất, hơi cúi người, lao về phía dưới thân của Bành Long Đằng.
“Lại đây!!”
Lần này, đối mặt với cây kích nặng trịch, Lý Hoả Vượng không có ý định chạy trốn, giơ trường kiếm lên, đâm vào khe hở dưới tấm mặt nạ, trực tiếp ra đòn mạng đổi mạng.
Lý Hoả Vượng bị cây kích đánh trúng, toàn thân rã hơn phân nửa, nhưng kiếm của hắn cũng đâm trúng.
Như hắn dự đoán, khả năng phòng thủ của tấm mặt nạ đã bị yếu đi sau khi bị nung thành màu đỏ.
Thanh kiếm quấn trong ngọn lửa trực tiếp đâm thẳng vào cổ Bành Long Đằng, vẫn ở đúng vị trí bị đâm trúng.
Cùng với tiếng gào thét của Lý Hoả Vượng, tiếng xương nứt kêu lên răng rắc, đầu của Bành Long Đằng vốn được bọc trong tấm mặt nạ ngay lập tức bay lên trời.
Xung quanh yên lặng, huyết khí trên người quân đạo tặc nhanh chóng tản ra.
Họ sợ hãi nhìn thoáng về hướng bên này, rồi nhanh chóng lên ngựa rút lui, mất hút trước mặt Lý Hoả Vượng.
Ngọn lửa trên người Lý Hoả Vượng cũng biến mất theo họ.
Lý Hoả Vượng cúi đầu, nhìn đôi mắt của chính mình đã trở nên trắng bệch bởi ngọn lửa, rồi nhìn xuống thân thể của mình.
Hắn ta đã không còn miếng da nào, chỉ còn lại một cái xác đang cháy âm ỉ, và cái xác cũng cháy rụi, teo tóp đi một chút.
“Lạch cạch!”
Vì không có lớp da, nên ‘Đại Thiên Lục’ vốn dĩ nên giấu dưới lớp da bị rơi xuống đất.
Lý Hoả Vượng cảm giác sau lưng hơi ngứa ngáy, hắn đờ đẫn quay người lại, thấy một người đàn ông mặt tròn.
Hắn nhìn mình với vẻ sợ hãi, nhưng vẫn giơ con dao găm nhỏ được quấn trong chiếc khăn tay màu đỏ với đôi mắt ngấn lệ, tự đâm bản thân mình.
Thấy con dao găm liên tục khoét những lỗ nhỏ trên thân thể như cái thây khô của mình, Lý Hoả Vượng không khỏi thắc mắc.
Người này là ai? Hắn ta đang làm gì vậy?
“Xoạt!”
Một tia sáng lạnh loé lên, người đàn ông lập tức bị Lý Hoả Vượng phanh thây mở bụng.
Tào Hải lảo đảo ngửa ra sau, cuối cùng tựa vào người của Bành Long Đằng từ từ ngã xuống, nhìn Bành Long Đằng không đầu vẫn đang đứng thẳng tại chỗ, trong mắt hắn tràn đầy sự hối hận sâu xa.
“Tướng quân…”
Lý Hoả Vượng dừng lại, bắt đầu chao đảo. Bị cơn đau dày vò, ý chí của hắn bắt đầu có chút hỗn loạn.
“Đau quá, thật sự rất đau, vì cái gì mà hết lần này đến lần khác ta lại phải chịu đau khổ như thế này?”
“Sống chỉ có đau khổ thôi sao? Ta thực sự không muốn sống nữa.”
“Không, ta không thể chết được, ta muốn sống.”
“Mọe, thật sự rất đau...Có thể giúp ta thổi thổi được không?”
Ngay khi Lý Hoả Vượng đang trên bờ vực suy sụp, tự trò chuyện với chính mình, hắn bỗng nhiên cảm giác được phía sau lưng có động tĩnh.
Khi hắn chậm rãi quay lại, thấy Bành Long Đằng không đầu đã nâng cây kích qua vai, hướng về phía mình như núi Thái Sơn đè xuống.