Động thái của hắn khiến tất cả mọi người toát mồ hôi lạnh, kể cả bản thân Lý Hoả Vượng.
Hắn sợ hãi vội vàng buông tay ra, kiểm tra cẩn thận, thấy Bạch Linh Miểu chưa bị mình bóp chết, hắn mới ôm nàng vào trong ngực mình, vừa ôm vừa hôn.
“Lý sư huynh...Mọi người đang nhìn đấy…”
Lý Hoả Vượng dừng lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi:
“Sau này, lúc ta ngủ, ngươi tránh xa ta ra.”
“Nhưng...chúng ta trước giờ luôn ngủ cùng nhau.”
“Nghe ta, ngoan, ta thời gian này, thần kinh có chút căng thẳng, chờ qua giai đoạn này rồi tính sau.”
“Vậy được rồi, à Lý sư huynh, mắt...của ngươi.”
“Không sao, như vậy càng tốt, càng khác lúc trước, càng dễ che giấu.”
Cứ vậy, Lý Hoả Vượng cùng mọi người đi bộ trên thảo nguyên rộng lớn này hết ba ngày, đến buổi trưa ngày thứ ba cuối cùng cũng thấy cửa khẩu.
Nói là cửa khẩu cũng không phải, cái nơi rách nát này chỉ có một bức tường thấp bao quanh, quân biên cương cũng không nhiều, tựa trái tựa phải vào tường, trông vẻ rất lười nhác.
“Cũng phải thôi, Thanh Khâu và Hậu Thục vốn là đồng minh, giữa bọn họ cũng không có phòng bị gì nhiều.”
Thấy vẻ nghi ngờ trong mắt Lý Hoả Vượng, Kim Sơn Hoa giải thích một cách rất chu đáo.
“Nước đồng minh? Đội quân của tên trộm đó sẽ không giết Thanh Khâu sao?”
Lý Hoả Vượng vừa hỏi vừa nhìn đường phố sôi động trước mặt.
“Tuyệt đối không có chuyện đó, quân Hậu Thục tiến vào Thanh Khâu, đây gần như tương đương với chiến tranh song phương. Loại chuyện này so với giết hàng ngàn người còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
Nghe vậy, Lý Hoả Vượng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó rồi lại nhìn ông lão trước mặt:
“Ngươi định lên đường hồi phủ à?”
Kim Sơn Hoa mỉm cười hướng về phía Lý Hoả Vượng chắp tay:
“Chân nhân, sau này còn gặp lại, ân cứu mạng suốt đời khó quên.”
“Nếu có một ngày, lão gia thành quan trong triều, chắc chắn sẽ đền đáp gấp bội lần.”
Lý Hoả Vượng mỉm cười:
“Có làm được hay không, cũng đừng dằn vặt chuyện đó. Tìm một chỗ tĩnh dưỡng đi.”
Nghe vậy, Kim Sơn Hoa nghiêm mặt:
“Quân tử nên tu thân tề gia bình thiên hạ! Tại hạ chuyên tâm học tập nghiên cứu hết thảy các kỹ thuật trong nhiều thập kỷ chả nhẽ không vì cái gì?”
“Lão gia nhất định phải đi theo hoài bão. Để các nước với nhau không còn tranh chấp! Để thế giới này trở thành một thế giới tươi sáng!!”
Nói đến đây, Kim Sơn Hoa trong mắt phảng phất chút ánh sáng vẩn đυ.c.
Thú thật, Lý Hoả Vượng bị Kim Sơn Hoa làm cho ngây người một lúc.
Người đàn ông trước mặt có vẻ hơi rụt rè nhưng trong lòng vẫn mang một lý tưởng lớn lao như vậy.
Hơn nữa nhìn hắn với điệu bộ này, chẳng giống tuỳ tiện buột miệng nói chơi chút nào.
Lý Hoả Vượng lịch sự hành đạo lễ với Kim Sơn Hoa:
“Vậy, ta chúc ngươi mã đáo thành công, sự nghiệp phát triển.”
Kim Sơn Hoa mỉm cười đáp lễ:
“Đa tạ chân nhân, vậy chúng ta từ biệt tại đây.”
“Vù vù vù!”
Tiếng rít bỗng vang lên.
“Xẹt xẹt” một tiếng, Kim Sơn Hoa đang mỉm cười bị một thanh trường kiếm bay tới chém làm đôi.
Hắn ở ngay trước mặt Lý Hoả Vượng, trong gang tấc, chia làm hai nửa.
…
Một giọt máu tươi bắn vào trong miệng Lý Hoả Vượng đang há hốc mồm:
“Mặn, tanh, cả vị đắng.”
Lý Hoả Vượng còn chưa kịp nếm ra những mùi vị khác, thì cây trường kích toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo đã đâm thủng cơ thể của Kim Sơn Hoa, nện vào mặt hắn.
Đòn tấn công này vốn dĩ ngắm vào hắn, chẳng qua Kim Sơn Hoa đỡ đòn thay hắn mà thôi.
Lý Hoả Vượng nhanh chóng trong vô thức đổi vị trí, dịch chuyển cơ thể của mình sang trái hai tấc.
“Bùm!”
Trường kích đâm xuyên qua đầu của Lý Hoả Vượng, đập mạnh xuống đất phía sau hắn, khiến cho mặt đất bị chia năm xẻ bảy.
Lý Hoả Vượng đến một cọng tóc cũng không lung lay, cúi đầu nhìn Kim Sơn Hoa trên mặt đất với nụ cười đang dần biến mất, thay vào đó hắn dần rơi vào mê man.
Hắn hướng về phía Lý Hoả Vượng hé môi, như muốn nói điều gì đó, nhưng ánh sáng tring mắt hắn nhanh chóng mờ đi.
Nhìn hai phần thi thể của Kim Sơn Hoa trên mặt đất, lúc này Lý Hoả Vượng trong lòng đau đến sợ hãi, mọi chuyện không nên thành ra như vậy.
Vừa nãy còn mới dự định bày ra hoành đồ, giờ Kim Sơn Hoa đã chết rồi, chết trong im lặng, không một tiếng động, như một trò đùa.
“Lộc cộc lộc cộc.”
Tiếng vó ngựa thao thao bất tuyệt vang lên từ nơi xa, Lý Hoả Vượng ngẩng đầu nhìn, lửa giận trong lòng càng ngày càng cháy mãnh liệt.
Khi đến đỉnh điểm, hắn hét lên giận dữ về phía bộ giáp quen thuộc:
“Bành Long Đằng!!”
Bành Long Đằng cùng với hàng trăm kỵ binh cưỡi thiết kỵ chuyên dụng của mình, chậm rãi tiến tới cửa khẩu. Ẩn nấp lâu như vậy, vào thời khắc cuối cùng nàng vẫn đuổi theo hắn.
Nàng nhìn Lý Hoả Vượng xuyên qua cái lỗ trên mặt nạ bằng một mắt, nhìn thấy hắn đến một cọng tóc cũng không hư hại gì, trên khuôn mặt chi chít hình xăm lộ ra một nét mỉa mai.
“Quả nhiên, có bản lĩnh đấy. Trước đây ta từng đánh giá thấp đối phương rồi, nhưng lần này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa. Nếu ngươi có thể làm bản tướng quân bị thương, cũng coi như ngươi có chút năng lực. Đã vậy, ta cho ngươi chết được toàn thây! Đi!”