Đột nhiên sắc mặt hắn trở nên vô cùng xấu xí, lần này không còn là hai ánh mắt nữa.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng lít nha lít nhít xăm xoi tới, hắn ta đã bị bao vây.
Chẳng bao lâu Lý Hoả Vượng đã thấy những thứ đó, những thứ trên người mặc áo liệm làm từ giấy.
Chúng không có khuôn mặt, ai nấy đều đội một chiếc bình sứ trắng.
Trên chiếc bình nhạt màu ấy còn dán một dải giấy dài màu đỏ có chữ trên đó, cái thứ trông như một con mắt nhìn sòng sọc vào Lý Hoả Vượng.
Bóng dáng của chúng thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng trúc bao trùm trong bóng tối.
Chúng nó đang chuyển động, mặc dù Lý Hoả Vượng không thấy chúng di chuyển.
Nhưng chúng thật sự đang dùng một cách nào đó không thể thấy được để tiếp cận.
“Rầm rầm rầm…”
Và Đại Thiên Lục nhanh chóng trải rộng trên mặt đất, Lý Hoả Vượng lấy kìm ra, sẵn sàng đưa nó vào miệng của mình bất cứ lúc nào.
Vào lúc này, một thứ gì đó màu đỏ cứ lắc lư, chặn tầm nhìn của Lý Hoả Vượng.
Thứ màu đỏ này guống như lá bùa màu vàng trong phim cương thi, dính vào trán của Lý Hoả Vượng.
Lý Hoả Vượng nhanh chóng lấy tay gỡ nó ra, hắn kinh hãi khi phát hiện đó là một tờ giấy rộng màu đỏ với dòng chữ: “Vong phu: của Lý Hoả Vượng”.
Thấy những dòng chữ trên tờ giấy, tâm trí Lý Hoả Vượng bị lấp đầy bởi đủ loại thông tin hỗn loạn.
“Chúng nó đang đồng hoá ta? Ta đang biến thành chúng nó sao? Chúng là ai! Không! Dường như ta đã từng nghe nói về họ ở Thanh Phong Quán trong quá khứ.”
Giữa ánh đèn và đá lửa, một cái tên xuất hiện trong đầu hắn:
“Đại Mỗ Mỗ! Chúng nó là Đại Mỗ Mỗ!”
Trong khoảnh khắc, Lý Hoả Vượng lại giơ kìm ra, nhưng lần này, thay vì nhắm vào răng, hắn lại nhắm vào mắt trái.
Bẹp một tiếng, nhãn cầu bị bóp nát, một ánh sáng kỳ lạ bao trùm xung quanh, Đại Mỗ Mỗ bị bao quanh bởi một quầng sáng mờ mờ dinh dính nào đó.
Mọi ánh mắt xung quanh hắn lúc này đột nhiên biến mất.
Tận dụng cơ hội này, Lý Hoả Vượng lao về phía trước, quay trở lại ven đường.
Mọi người ở ven đường hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng nguyên tại chỗ ngáp lên ngáp xuống với vẻ ngán ngẩm.
“Đi mau! Rời khỏi rừng trúc này, nơi này có nguy hiểm!”
Có lẽ là do cái mắt trái máu me be bét không ngừng nhỏ giọt có khả năng uy hϊếp, không ai dò hỏi gì, bọn họ lê cái cơ thể mệt mỏi mà chạy.
Cuộc chạy trốn này vẫn chưa dừng lại, đi qua rừng trúc, phía sau là một đồng cỏ.
Mọi người nhanh chóng bỏ chạy tán loạn trên đồng cỏ không có chứng ngại vật nào, cho đến khi chân trời dần trở nên trắng xoá ở phía xa mới dừng lại.
Kim Sơn toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lão đảo ném chiếc sọt tre trên lưng ra rồi nằm xuống đất.
Nằm dài trên mặt đất, thở hổn hển.
Hắn nắm lấy đám cỏ non trên mặt đất bằng tay phải, nhìn nó, rồi đặt xuống một cách yếu ớt. Hắn nói mà thở không ra hơi:
“A...a...Thanh...Chúng ta sắp đến rồi...A...A...Chúng ta sắp đến Thanh Khâu...A…”
Lúc này, Lý Hoả Vượng lại đứng lên nóc xe bò.
Quang cảnh rộng rãi giúp Lý Hoả Vượng tận dụng tầm nhìn xa của mình, lông mày nhíu lại, hắn dùng một bên mắt để quan sát mọi thứ xung quanh.
Nếu như thế này, những Đại Mỗ Mỗ không rõ lai lịch vẫn có thể đi theo, vậy thì Lý Hoả Vượng thật sự chỉ có thể cùng bọn họ đánh cược mà thôi.
May mắn thay, khi mặt trời dần lên cao, ánh nắng ấm áp đã xua đi cái lạnh trên người Lý Hoả Vượng, không có ánh mắt nào lia tới.
Trước đó, trong rừng trúc, không có bóng dáng Đại Mỗ Mỗ, một khối đá bỗng nhiên lên tiếng.
“Phải làm sao đây, tên nhóc này có vẻ không dễ đối phó. Ngay cả Đại Mỗ Mỗ mà chúng ta dẫn tới cũng không ngăn cản được, bằng không chúng ta quay về sở rồi gọi điện cho ai đó đi?”
Tảng đá vừa dứt lời, măng ở bên cạnh liền đáp lại:
“Làm như vậy chỉ tốn thì giờ. Bành Long Đằng không phải đang tìm tên nhóc này sao, cứ trực tiếp nói cho nàng biết là được, sẽ đỡ phiền phức cho chúng ta.”
“Nói cũng đúng, nếu như xảy ra sai sót thì cứ đổ cho nàng ấy, nếu có công thì cũng tính một phần cho ba chúng ta.”
Nói xong, tảng đá và măng cuối cùng không hề nói thêm lời nào nữa.
Hôm đó, Lý Hoả Vượng và những người khác đã nghỉ ngơi cả ngày ở đây.
Không nghỉ không được, suy cho cùng, con người không phải làm từ sắt.
May mắn thay, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ một vài người đi qua, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Linh Miểu cong chân ngồi trên mặt đất cạnh Lý Hoả Vượng, nhìn hắn đang say giấc với vẻ đau khổ.
Đến ngủ cũng không thể ngủ yên, Lý Hoả Vượng hơi nghiêng đầu, trong miệng vẫn không ngừng thấp giọng nói lẩm bẩm điều gì đó.
Nàng đưa những ngón tay trắng nõn của mình lên, vuốt ve cái lỗ đầy máu to hoác trên mặt Lý Hoả Vượng:
“Vết thương này chắc đau lắm…”
“Ầm” một tiếng, Lý Hoả Vượng đang ngủ lập tức bừng tỉnh, hai tay thoắt nắm lấy chiếc cổ mảnh mai của Bạch Linh Miểu, không ngừng siết chặt.