Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 322: Gỏi Rắn




Tần Hải tức đến gớt nước mắt, hắn bồi hồi đi qua đi lại trong phòng.

“Bây giờ trên triều đình dều đang huyên náo túi bụi vì thiên tai, ngươi cứ hết lần khác muốn cản trở bọn chúng! Giờ ngươi đều đắc tội hết với tất cả bọn chúng rồi đấy!”

Bành Long Đằng đẩy vị đại phu đang khâu vết thương cho mình ra rồi ngổi phắt dậy.

“Thiên tai hay không thiên tai thì hà cớ liên quan đến ta? Cho dù trời có sập xuống thì tòng quân cũng cần được trả lương! Vả lại, ngươi sợ cái gì chứ? Có phải lần đầu có thiên tai đâu.”

“Cô nãi nãi ơi, ngươi lĩnh lương thì cứ việc lĩnh lương, ngươi giết người làm gì?”

Tần Hải phàn nàn giơ ngón tay ra, dùng khăn tay lau sạch vết máu trên giáp của Bành Long Đằng.

“Vừa từ chiến trường trở về, cộng thêm việc có quá nhiều người chết mà chưa thưởng chưa lương nên trong lòng họ không khỏi bức bách, nếu còn không mau thả họ ra thì họ sẽ gào thét bên trong doanh trại mất.”

Tần Hải nhỏ giọng nói.

“Dù người có nói cả ngày thì giấy làm sao mà gói được lửa, ngươi làm như vậy thì triều đình sẽ biết hết...”

“Biết thì cũng biết rồi, ngươi tưởng lũ bọn chúng không biết gì hết à?”

“Chúng ỉm mất quân lương của tặc phá quân mà thật sự không đoán nổi phản ứng của ta à?”

“Bên phía trên sẽ không làm to chuyện này ra đâu, bởi lũ quan liêu sẽ tìm cách lấp liếʍ thôi. Nếu việc bị làm ầm lên, mặt mũi của ai cũng đều khó nhìn lắm.”

“Bấy giờ tốt biêu bao nhiêu, chúng chẳng cần bỏ tiền ra trả lương, chúng ta cũng có tiền của mình, cả nhà đều vui.”

“Vả lại, ta không hề càn quấy, đây là chuyện chính đáng mà, ngươi không thấy ta lùng được mấy tên gian tế của Tư Tề ư?”

Nói đến đây, Bành Long Đằng như nhớ ra chuyện gì đó, nàng ta xị mặt lại, đưa tay vuốt ve nửa mặt trên trái của mình.

Hình xem màu xanh lục trên gương mặt ấy đã bị cháy gần hết, hai chữ “Tận Trung” ngoằn nghèo trông đáng sợ đến mức phát khiếp.

Nhất là con mắt bên trái của nàng ta, con mắt phượng thanh tú ấy của Bành Long Đằng giờ đây bị bịt kín bởi một lớp băng trắng xóa, cũng đồng nghĩa với việc nó đã mù rồi.

“Thằng tiểu tử này được lắm! Không chỉ chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta mà còn làm ta bị thương, tài năng đấy!”

“Giám quân, ngươi đi liên lạc với một người trong Giám Thiên Ti cái. Đến lúc tìm được vị trí của hắn rồi, ta sẽ đích thân giết chết hắn.”

“Ấy ấy, tướng quân à, bỏ qua cho nó đi. Nếu tên tiểu tử đó Áo Cảnh Giáo thì không đến lượt ngươi bận tâm nữa đâu, chúng ta về doanh trại thôi.”

“Không được! Bành Long Đằng ta trước nay chưa từng có thù nào không báo! Kẻ nào dám động đến ta thì đậu má, chúng đều phải chết hết!”

“Đó đâu phải là cái cớ, ầy, ngươi đem binh đi chém giết khắp nơi trong đất Hậu Thục này như vậy, ngươi tưởng ngươi là bệ hạ ư?”

“Tướng tại ngoại mệnh hữu sở bất thụ, Chước Sơn thổ phỉ thụ kì tạo phản ngư nhục bách tính, bổn tướng quân tiền khứ thảo phạt.”*

*Thơ này tác giả tự viết dựa theo một số bài thơ cổ khác, dịch nghĩa: Tướng của nước khác có thể không lấy mạng, nhưng thổ phỉ của Chước Sơn tạo phản mưu hại bách tính nhất định sẽ do bổn tướng quân thảo phạt.

Mặt Tần Hải tràn ngập sự bất đắc dĩ.

“Hắn tạo phản đâu mà tạo phản, chẳng phải hắn vừa bị ngươi đánh cho tơi bời sao?”

“Ta bảo hắn tạo phản thì chính hắn đã tạo phản!”

Đôi tay bị áo giáp bao bọc của Bành Long Đằng đập mạnh xuống giường, cái giường gỗ chắc chắn ấy giờ đây bị thủng một lỗ lớn.

Lang nha bổng đập rầm xuống phía dưới, khiến đầu của con rắn dài hơn hai met nát bét.

Cao Trí Kiên với tay moi lên, sau khi cười khờ khạo một lúc, hắn quăng nó lên đầu vai, dọn đương hồi phủ.

Đây là một khu rừng đá, khap nơi đều toàn đá là đá, ít nhất cũng không cô quạnh như trước kia, cỏ cây xanh mơn mởn đã đem đến cho nơi này một chút sinh khí.

Đi chưa được bao lâu, Cao Trí Kiên liền nhìn thấy một thứ khác lạ, đó là một hang động.

“Làm...làm...làm...”

Hắn giơ con rắn trong tay lên rồi bắt đầu lại gần.

“Làm cái gì mà làm, Lý sư huynh không cho nhóm lửa đâu, ăn tạm lương khô đi.”

Nhưng Kim Sơn Hoa không nghĩ vậy, hắn cười tủm tỉm đưa tay lấy con rắn về phía mình.

“Không có lửa vẫn chế biến được nha, con rắn này có thể làm món gỏi rắn.”

Nói rồi, hắn lấy một con dao nhỏ phanh thịt con rắn ra, sau đó cẩn thận thái thịt rắn tươi rói thành từng miếng vừa ăn rồi tỉ mỉ bày trí những miếng thịt.

Kim Sơn Hoa lấy đôi đũa gắp hai miếng thịt, hắn rắc thêm chút ớt bột lên phía trên, rồi cho vàng miệng mình. tre rồi

“Ừm! Quả là mỹ vị không gì sánh bằng, các vị cũng mau đến đây thử chút đi.”

NHững người khác bu vào xung quanh, bắt đầu mỗi người ăn một miếng.

Cẩu Oa đang ăn uống say sưa thì đột ngột dừng lại, hắn gọi Lý Hỏa Vượng đang đứng cách đó một khoảng khá xa.