“Không được, thử lại! Ta không tin không trở về được!”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu thử lại lần nữa, hắn khống chế vị trí của cơ thể mình.
Muốn chuyển động chắc chắn không đơn giản chỉ dựa vào suy nghĩ mà phải là một cảm giác chuyển động vô cùng mãnh liệt. Cảm giác này giống như ngắm hoa trong màn sương, vô cùng khó nắm bắt.
Sau khi thử đi thử lại một canh giờ ở vị trí ban đầu, cuối cùng hắn cũng có thể miễn cưỡng trở lại vị trí cũ rồi.
Nói miễn cưỡng là bởi, lúc này, cảm nhận thị giác của hắn hơi cao hơn bình thường một chút, đó là từ trên trán.
Hơi thiếu chút nữa thì cho nó thiếu, Lý Hỏa Vượng không muốn thử lại lần nữa, nhóm người bọn họ còn đang chạy nạn cơ mà.
“Nghỉ ngơi vậy là đủ rồi, chúng ta đi thôi, rời khỏi Hậu Thục nhanh nhất có thể, ở lại đây càng lâu càng nguy hiểm.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều gật đầu rồi cầm theo số hành lí chẳng còn bao nhiêu của mình.
“Đương gia...Ta không chạy nổi nữa rồi, ta còn đang mang thai.”
La Quyên Hoa xì xào nói thầm bị Lý Hỏa Vượng nghe thấy hết.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Lữ Cử Nhân không nói câu nào, bồng vợ mình lên.
Lúc trước khói lửa nổi lên khắp nơi trong thị trấn, giờ đây đã bị hủy hoại hoàn toàn, đâu đâu cũng là cảnh đổ nát thê lương, một số căn nhà vẫn đang có lửa cháy bập bùng cũng chẳng ai quan tâm.
Người chết bị lột như heo trắng chất đống lên thành từng chồng như những ngọn núi nhỏ.
Lúc này, tắc phá quân túm năm tụm ba thành những nhóm nhỏ ngồi quanh đống lửa được đốt từ vàng mã của Đại Lương, cúng nhau ăn thịt uống rượu.
Một vị nam nhân béo trắng với cái khăn tay che mũi, co ro người lại như thể muốn né tránh những thứ ở đây.
Bỗng nhiên hắn thấy dưới chân hơi trơn, cúi đầu nhìn xuống mới biết đây là một khúc ruột!
“Úi cha! Má ơi!”
Nhìn thấy người này kinh sợ hoảng hồn, tất cả những tên tặc phối quân xung quanh đều cười ồ lên.
“Tào giám quân, thử miếng không? Vừa nướng xong đó.”
Đột nhiên một cái đùi lớn chín vàng vẫn còn vài sợi tơ máu xuất hiện trước mặt Tào giám quân.
“Ọe~”
Tào Hải không chịu nổi nữa, tựa vào đống đổ nát bên cạnh bắt đầu nô mửa.
“Nhìn bộ dạng kinh sợ của ngươi kìa. Yên tâm, đây là thịt heo, không phải thịt người, không thấy nó có móng sao?”
Nghe vậy, Tào Hải mới cảm thấy đỡ hơn một chút, hắn cẩn thận đưa hai ngón tay ra đỡ lấy cái giò heo đẩy về phía mình một chút.
“Tạp Gia tìm Bành tướng quân có chuyện khẩn cần thương lượng, ngươi biết nàng ở đâu không? Ta vừa đi chủ doanh tìm, nàng không có ở đó.”
“Giám quân như ngươi còn không rõ thì ta làm sao biết được, vừa đi cùng đám gia súc cướp tiền, cướp nữ nhân rồi.”
Đương lúc Tào Hải rơi vào thế khó, một bàn tay đầy lông từ bên cạnh với qua, sờ vào phần bên dưới của hắn.
Tào Hải hốt hoảng lùi về phía sau vài bước, giờ hắn mới phát hiện ra chủ nhân của cánh tay ấy là một thanh niên, hắn đang giả bộ kinh ngạc nhìn vào tay của mình.
“Ái chà chà~ Vừa rồi hình như ta sờ thấy thứ gì đó, Tào công công, ngươi cắt không sạch sẽ nha~ Có phải để lại ít vốn liếng để nối dõi tông đường cho Tào gia không?”
Tào Hải nhìn thấy người này liền chẳng còn quan tâm việc bị trêu nghẹo nữa, hắn vội hỏi.
“Hậu Văn, bây giờ ngươi là Đoản Binh của Bành tướng quân, ngươi hẳn phải biết bây giờ nàng đang ở đâu chứ?”
“Hêhê~ muốn biết không nào?”
Hậu Văn cười xấu xa lại gần vỗ nhẹ một cái vào mông hắn, chờ đối phương chắn phía sau, hắn lại đánh đằng trước.
“Ái da ái da, đừng trêu ta nữa, nhà ta tìm Bành tướng quân là thực sự có việc mà! Việc này liên quan đến tiền đồ của tướng quân đó!”
“Tướng quân bị thương rồi, đang ở bên kia trị thương. Cẩn thận chút, tâm trạng nàng ấy bây giờ không tốt lắm.”
Tào Hải chẳng quan tâm những cái khác, hắn đi về phía chẳng được bao nhiêu căn nhà lành lặn mà Hậu Văn chỉ.
…
Tần Hải cẩn thận đẩy cửa ra, lúc này Bành Long Đằng đang nằm trên giường, hai vị đại phu bên cạnh đang băng bó vết thương ở cổ cho nàng.
“y da!”
Tần Hải đi vào trong, khi đến bên giường của Bành Long Đằng, hắn giậm thật mạnh chân xuống đất.
“Ngươi điên rồi phải không? Ngươi đã cho giết tận mấy nghìn người!”
Bành Long Đằng nhắm mắt dưỡng thần cất lời nói.
“Đánh trận thì không phát lương, ai đánh trận hộ họ? Không ban thưởng, ai đánh thắng hộ họ?”
“So với việc giết chết chúng thì đòi tiền còn khó gấp bội. Được, nếu họ có điều khó nói, vậy ta sẽ tự phát thưởng cho họ!”
“Chém giết trên chiến trường lâu như vậy, ta không thể bạc đãi lính của mình!”
“Ngươi ngươi ngươi...”
Tần Hải tức đến mức không nói lên lời.
“Chỉ có vài ngàn mạng người trong cái tiểu trấn này mà thôi, xem ngươi nôn nóng kìa. Ta không đổi mục tiêu thành tòa thành nào đó đã là tốt với lũ quan liêu kia lắm rồi.”
“Nói nghe nhẹ nhàng gớm! Đó là con dân của Hậu Thục cơ mà!”