Nhìn bàn tay già nua giống như móng gà, hiển nhiên Lý Hỏa Vượng không hiểu nàng có ý gì nhưng Bạch Linh Miểu ở bên cạnh lại hiểu rõ.
Nàng móc ra một ít bạc vụn từ trong ngực đặt lên tay đối phương.
Bà đồng Thôi đang nhắm mắt chợt nắm lấy bạc nhét vào trong miệng mình cắn một cái, sau đó trên mặt nàng lộ ra vẻ hài lòng.
“Thanh niên trẻ, đừng đần người ra nữa, báo bát tự sinh thần ra đây.”
“Cái gì? Bát tự sinh thần ư? Không có.”
Bà đồng Thôi thở dài một hơi, nàng bấm đốt ngón tay chỉ về hướng Lý Hỏa Vượng, sau đó tiếp tục hát, ca từ lần này Lý Hỏa Vượng vẫn nghe không hiểu nhưng mà không giống với lần trước.
Không lâu sau, cơ thể Lý Hỏa Vượng chợt căng thẳng, hắn nhạy bén nhìn về phía cánh cửa tối đen theo bản năng, ngay sau đó lại nhìn về phía xà nhà trống không...
Có một số thứ đến rồi.
“Ợ” tiếng ợ khiến cho ánh mắt của Lý Hỏa Vượng nhìn về phía trước, Mễ Bà bắt đầu gật gù đắc ý.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác mà bà đồng Thôi mang lại hoàn toàn không giống trước, có thứ gì đó đang chiếm lấy cơ thể nàng.
“Sao ta cảm thấy phương pháp này khá giống với Khiêu đại thần nhỉ? Chiêu Tiên gia của Khiêu đại thần, chiêu hỏi gạo này lại là cái gì chứ?”
Lý Hỏa Vượng cảnh giác thoáng cách xa nàng một chút.
“Người nào dưới đài~ muốn hỏi~ chuyện gì ợ.”
Một giọng nói đàn ông phát ra từ trong miệng bà đồng Thôi, trong giọng nói rõ ràng mang theo giọng hí.
Vốn dĩ Lý Hỏa Vượng muốn hỏi về chuyện thiếu ngũ tạng nhưng suy nghĩ một hồi vẫn không hỏi ra, nếu như thật sự không có ngũ tạng thì mình sớm đã chết rồi.
Mặc dù không biết Đan Dương Tử dùng cách gì tìm lại ngũ tạng giúp mình nhưng chuyện này để suy nghĩ sau cũng được, việc cấp bách bây giờ là tìm ngũ hành mà mình thiếu trở về.
“Có cách gì để tu bổ ngũ hành còn thiếu sót của ta không?”
“Hửm? Người nào dưới đài? Ợ, xưng tên ra đây!”
Bà đồng Thôi chợt hít mạnh một hơi, khói trắng tỏa ra từ nén hương bên cạnh cứ như vậy bị nàng hít vào trong lỗ mũi.
“Lý Hỏa Vượng. Ngươi là ai? Hoặc là nói...là thứ gì?”
Lý Hỏa Vượng cảnh giác nói xong, sau đó liền nắm lấy chuôi kiếm theo bản năng.
“Hừ! ! Ta chính là~ Kim Khuyết~ trải qua chín khung ngự~ chứa khung thực của Xá Tội Đại Thiên Tôn~ nhỏ bé~ Tâm Tố~ buồn cười~ buồn cười quá ợ"
Con ngươi Lý Hỏa Vượng chợt co rút lại, đối phương nhìn ra mình là Tâm Tố rồi!!
“Đừng sợ1 đừng sợ~ ta ha ha ha ợ”
Tiếng cười của đối phương khiến cho căn phòng nổi lên từng cơn gió âm u.
“Keng” trường kiếm ra khỏi vỏ, sát khí nồng đậm lan ra cả căn phòng, nhanh chóng tách gió lạnh ở trong phòng ra, hương ở trong đỉnh cũng bị dập tắt.
…
Hành động của Lý Hỏa Vượng lập tức khiến Thôi Tiên Cô sợ đến mức tỉnh táo lại.
“Ôi trời ạ, làm sao thế? Chẳng phải ngươi đến hỏi gạo à? Sao lại còn so kè nữa?”
Giọng nàng bối rối như thể nàng thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Hỏa Vượng đang định chém tới cũng dừng lại, tâm trạng bất ổn nhìn Thôi Mễ Bàb đứng đối diện đang kinh ngạc.
Dù sao cũng không biết được rốt cuộc nàng đang giả vờ hay là thật, theo lý mà nói thì Nếu bọn hắn thật sự cảm thấy hứng thú với một tâm tố như mình thì không nên có biểu hiện này mới phải.
“Ngươi có hỏi hay không đây? Không hỏi thì ta đi nhé.”
Vừa dứt lời, Thôi Mễ Bà định xách rổ rời đi.
Thấy vậy, Lý Hỏa Vượng lại càng không muốn cho nàng đi, kéo ghế gỗ bên cạnh qua rồi cầm kiếm ngồi bệ vệ ở đó.
“Ta muốn hỏi tiếp, ngươi gọi Thiên tôn gì đó ra đây đi.”
Thôi Mễ Bà do dự mấy giây, cuối cùng lại đặt rổ xuống, đốt hương lên.
Vẫn là quá trình chẳng khác gì lúc trước, giọng của nam nhân kia lại xuất hiện lần nữa.
Sau khi biết được Lý Hỏa Vượng bị thiếu Ngũ Hành, hắn cũng đưa ra một cách cực kỳ kỳ lạ.
“Thay tên đổi họ, thiếu Ngũ Hành thì bổ sung Ngũ Hành thôi!”
Nói xong, hắn tiện tay nắm một nắm gạo từ trong rổ, vung lên mặt đất trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Ba chữ “Kim Táo Mộc” xuất hiện trước mặt hắn.
Đổi tên ư? Lý Hỏa Vượng nhìn tên mới của mình trên mặt đất, thật sự không thể nghĩ ra được, trong tên có Ngũ Hành là đã bổ sung Ngũ Hành rồi ư? Cái tên này có đang lừa mình không đây?
Sau khi nghĩ ngợi một lượt, Lý Hỏa Vượng quyết định thăm dò thử năng lực của thứ này.
Lý Hỏa Vượng hỏi Thôi Mễ Bà đang ẩm rượu uống trà ngay trước mặt:
“Đa tạ đã giải đáp, trong lòng ta vẫn còn một câu hỏi, ngươi có thể giải đáp được không?”
“Hỏi đi!”
“Vì sao gần đây vạn vật thế gian lại không mục nát nữa?”
Nếu cái thứ không rõ lai lịch này mà có thể trả lời được thì Lý Hỏa Vượng sẽ đổi tên ngay lập tức.
Sự mục nát biến mất chắc chắn là có liên quan đến cái chết của sư thái, trong lòng Lý Hỏa Vượng vẫn rất canh cánh về cái chết của sư thái, muốn biết xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.