Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 291: Mễ Bà




“Ngũ hành...thiếu ngũ hành?”

Khoảnh khắc nghe được câu này, Lý Hỏa Vượng lập tức dùng tay sờ vào vùng bụng của mình, sờ vào vị trí vốn dĩ phải là ngũ tạng.

Hắn vô thức nhớ lại chuyện mà mình đã làm vào ngày hôm đó, ngày đó mình vì để báo thù Tọa Vong Đạo và cố gắng tìm đến cái chết nên đã sử dụng “Đại Thiên Lục” bố trí ngũ hành bên trên để hiến tế ngũ tạng của mình cho Tam Hủy.

Nếu như nói cái gọi là ngũ hành trên người mình biến mất vậy thì hẳn là lúc đó rồi.

Nhưng nếu phải nói cảm giác khi thiếu ngũ hành có gì đặc biệt thì Lý Hỏa Vượng lại không có cảm giác gì cả.

Lý Hỏa Vượng vươn tay vào trong đạo bào màu máu, sờ tìm vết sẹo dữ tợn do dao cắt trên bụng mình.

Nhưng mà điều khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là làn da trên ngực mình vô cùng nhẵn bóng, ngay cả một vết sẹo cũng không có.

Lý Hỏa Vượng cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó, nhưng mà hắn không hề có chút ấn tượng nào về nó cả:

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cơ thể này của ta vậy? Sao nó lại tốt như vậy chứ?”

Hắn nghi hoặc không thôi ngẩng đầu nhìn về phía bà lão mù trước mặt:

“Bà đồng Thôi à, nếu một người không có ngũ tạng và ngũ hành thì hắn ta có thể sống không?”

Nghe Lý Hỏa Vượng nói, bà lão mù lập tức kinh ngạc nói:

“Không có ngũ tạng và ngũ hành? Vậy thì đâu phải là người nữa? Đó hoàn toàn là một người chết mà?”

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng chợt cảm thấy trong đầu mình đang có cái gì đó bị cắt đứt vậy. Một nỗi đau đớn nơi ngực chậm rãi lan ra ngoài, hơn nữa càng ngày càng có vẻ nghiêm trọng hơn, hắn bắt đầu không thở nổi nữa rồi!

“Xảy ra chuyện gì vậy? Là nàng ra tay sao! Phép thần thông nói là làm ngay ư? Nàng nhìn ra mình là Tâm Tố rồi sao? Muốn mưu tài hại mệnh??”

Lý Hỏa Vượng chịu đựng cơn đau nhức nhìn về phía bà đồng ăn mặc như bà lão nông thôn trước mặt.

Ngay khi sắc mặt của Lý Hỏa Vượng đã biến thành tro tàn lảo đảo sắp ngã xuống đất thì bà đồng Thôi lại mở miệng nói chuyện.

“Tuy nhiên, người như ngươi bị thiếu mất ngũ hành lại có thể sống tốt như vậy, lời này cũng không có tuyệt đối như vậy được.”

Dứt lời, cảm giác đau đớn trên cơ thể Lý Hỏa Vượng chợt biến mất, hắn che lấy ngực mình, vẻ mặt âm tình bất định nhìn bà lão mù trước mặt.

Lúc này, hắn không rõ mục đích của bà đồng này là gì, nếu như nói cơn đau nhức ban nãy là do nàng làm, vậy làm sao lại đột nhiên biến mất chứ?

“Nếu như nói chuyện này không phải do nàng làm, vậy rốt cuộc cơ thể ta đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Hỏa Vượng thầm nói trong lòng.

Cơn đau nhức vừa nãy không hề đơn giản, cảm giác giống như sắp chết đến nơi vậy.

“Tuy nhiên, ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh chóng tìm ngũ hành trở về đi, nếu không tìm nó trở lại thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn thôi.”

Lý Hỏa Vượng vươn tay chặn Bạch Linh Miểu ở phía sau mình, ngay sau đó hắn mang theo mấy phần nghi vấn cùng mấy phần dò xét hỏi:

“Bà đồng Thôi, vậy ngươi có biện pháp giải quyết với trường hợp như ta không?”

“Ta không có cách nhưng mà người khác thì có, nếu như ngươi muốn hỏi thì ta có thể hỏi giúp ngươi. Chính xác là đạo lý như vậy, ngũ hành này của ngươi phải mau chóng tìm trở về, bằng không cho dù ngươi có thể sống thì mọi chuyện đều không thuận lợi.”

“Hỏi ai?”

“Ta là Mễ Bà, vậy thì có thể hỏi ai, đương nhiên là phải hỏi gạo rồi.”

“Hỏi gạo? Đây cũng là đồ vật mới tới ư?”

Không lâu sau, người được gọi là bà đồng Thôi được Lý Hỏa Vượng và Bạch Linh Miểu dẫn về nơi ở.

Sau khi tìm chủ nhà lấy mấy cân gạo ra, bà đồng Thôi bắt đầu cái gọi là hỏi gạo.

Trước tiên, nàng lấy đồ ở trong giỏ ra.

Một cái gương đồng nhỏ đặt ở chính giữa bàn.

Phía trước gương lại bố trí các đỉnh bùn lớn bằng bàn tay, bên trong đỉnh chấm mười ba ngón tay tiểu Hoàng Hương dài ngắn khác nhau.

Sau đó, nàng bỏ gạo vào trong cái giỏ, lại đặt thêm mười ba trứng gà sống lên trên mặt gạo.

Sau đó rót một ly rượu, một chén trà, một bát cơm lên gạo và trứng gà ở trong giỏ.

Bà đồng Thôi nhắm mắt lại, hai tay đặt lên trên trứng gà, bắt đầu hỏi gạo.

"Quan Nguyệt Đại Tôn bảo đảm ở trong nhà, sư phó bà mụ mời lên ai. Đông nam tây bắc thần tiên tinh quái, Đại Tôn cùng nhau muốn phù hộ..."

Bà đồng Thôi vừa dùng tiếng địa phương tối nghĩa khó hiểu nào đó hát cái gì đó, vừa dùng tay nắm lấy gạo ở trong giỏ rắc lên trên đầu Lý Hỏa Vượng.

“Đây lại là phương pháp gì vậy?”

Nhìn bà đồng Thôi, trong lòng Lý Hỏa Vượng lại âm thầm đề cao cảnh giác.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ hắn giống như chim sợ cành cong, nhìn cái gì cũng mang theo chút hoài nghi.

Sau khi hát một hồi, bà đồng bỗng nhiên dừng lại, nàng vươn tay phải về phía Lý Hỏa Vượng, há miệng run rẩy xòe tay ra.