Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ vẻ chần chừ, gà yêu vội giải thích, giọng đầy lo lắng nói:
“Thân phân chân thật của ngươi chính là một trong ba vị lão đại của Tọa Vong Đạo, gọi là Hồng Trung. Do chính ngươi cảm thấy cái gì cũng chơi rồi, cảm thấy chán nản, không thú vị gì cả, vậy nên ngươi mới phong ấn thần thức lại, để chúng ta chơi với ngươi.”
“Hiện giờ Nhị Bính đã bị ngươi chơi chết rồi, không thể chơi tiếp như vậy được. Toàn là huynh đệ với nhau, đấu tiếp thì quá phận lắm, cũng không thể vì ngươi cảm thấy vui vẻ mà khiến chúng ta mất mạng nhỉ?”
“Ngươi nói đều là thật hả?”
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng trở nên mê mang, nhìn thẳng vào quân mạt chược Hồng Trung trên tay mình.
“Haiz! Ngươi không thấy quân bài mạt chược này được móc ra từ trong thịt của ngươi sao! Chẳng lẽ nào…”
Vừa nói tới đây, gà yêu đã cảm giác được có chuyện không thích hợp. Hắn cúi đầu xuống nhìn, chẳng biết từ khi nào mấy con nhuyễn trùng đã chui vào trong bắp chân của mình.
Khi hắn đang chú ý xuống dưới chân mình thì ánh lạnh từ phía trước mặt lóe lên, thanh trường kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng đâm thẳng vào cổ hắn.
Nhìn con gà yêu trước mặt, Lý Hỏa Vượng nở một nụ cười trào phúng, thuận theo lời nói dối của đối phương, diễn tiếp.
“Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, ta là Hồng Trung, một trong tam nguyên của Tọa Vong Đạo. Ta còn nhớ được năm xưa ngươi cướp người phụ nữ của ta, vậy nên hiện giờ ta mới có thể công báo thù tư.”
Chỉ cần có thể xác nhận thân phận Tọa Vong Đạo, vậy thì muốn đối phó với bọn hắn là chuyện rất đơn giản. Cứ coi tất cả những gì từ trong miệng bọn chúng phun ra đều là phân thì được rồi.
“Lão đại, những gì ta nói đều là thật!”
Hai tay gà yêu tóm chặt lấy thanh kiếm của Lý Hỏa Vượng, không cam lòng hô lên.
“Ông đây đếch tin nhà ngươi đâu!”
Tay Lý Hỏa Vượng phát lực, ngón tay và cái đầu hình vuông của gà yêu cùng bay lên trên không trung.
Sau khi nhuyễn trùng trong cơ thể gà yêu nhanh chóng chui ra ngoài, một lần nữa trở về trong l*иg ngực Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng quay đầu phóng thẳng về phía chiến trường nơi xa xa.
Tên lừa đảo Tọa Vong Đạo đã chết một tên, lần này nên suy yếu Đan Dương Tử.
“Sư phụ! Huyền Dương tới giúp người đây!”
Lý Hỏa Vượng cầm kiếm phóng thẳng về phía Đan Dương Tử.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực vây công cùng Tọa Vong Đạo, “phụt phụt” một tiếng, đầu đứa trẻ của Đan Dương Tử bị chém xuống.
Không để Lý Hỏa Vượng kịp thở một hơi, một cái đầu trẻ em máu thịt be bét, tựa như phát triển không bình thường mọc ra từ vết chém ở cổ.
Nhất Vạn gần đó thấy vậy, vội quay đầu sang nói với Lý Hỏa Vượng: “Sư phụ ngươi là bán tiên, vết thương như vậy không là gì với hắn đâu! Ngươi ngăn cản hắn thay chúng ta một lúc! Chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết hắn!”
Lý Hỏa Vượng nhổ nước bọt để trả lời đối phương.
“Được rồi! Đúng là trước đó chúng ta đã trêu đùa ngươi, thế nhưng ngươi đã giết Nhị Bính và gà yêu rồi, cũng đủ nguôi giận rồi chứ hả? Hai cái mạng đủ để bù đắp mọi thứ rồi chứ?”
“Vả lại nếu như so sánh với đám người ngoài như chúng ta, chẳng lẽ ngươi không nên hận sư phụ của ngươi nhiều hơn hay sao?”
…
Theo tiếng rít vang lên, Đồng Tiền kiếm do máu thịt tạo thành Đan Dương Tử chém tới, Lý Hỏa Vượng và yêu gà bên cạnh vô cùng ăn ý với nhau, cùng lúc lùi lại.
Ba người mạt chược khác thấy vậy, mau chóng tiến lên, ngăn Đan Dương Tử lại.
Tranh thủ cơ hội thở dốc khó có được, gà yêu nhìn về phía Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh.
“Sao hả? Chỉ cần ngươi giúp chúng ta đối phó với Đan Dương Tử mà thôi! Sau này mọi người gặp nhau cũng dễ cư xử.”
Nhưng Lý Hỏa Vượng lại coi lời hắn nói như gió thoảng bên tai, hai chân đột nhiên đạp mạnh xuống đất, định đi giải vây cho ba vị Tọa Vong Đạo ở xa xa.
Khi thấy cảnh này, gà yêu lại mở miệng, nhưng nội dung hắn nói lần này đã thành công khiến Lý Hỏa Vượng dừng chân lại.
“Vẫn cảm thấy chưa đủ hả? Vậy để ta cho thêm một phát cuối!”
“Lý Hỏa Vượng, chẳng phải ngươi đang tâm tố hay sao? Có phải là cảm giác lúc mê mang rất khó chịu hay không? Chỉ cần ngươi giúp chúng ta lần này, chúng ta có thể nói cho ngươi biết biện pháp thoát khỏi mê mang khi tâm tố! để ngươi có thể trở thành một người bình thường!”
Thấy gương mặt Lý Hỏa Vượng tràn ngập vẻ ngạc nhiên, gà yêu mở miệng giải thích:
“Đúng vậy, đúng là có cách thoát khỏi mê mang, chỉ là vô cùng khó khăn mà thôi! Người bình thường gần như không thể tìm thấy được!”
“Chớ có gạt ta, ngay cả Tĩnh Tâm sư thái cũng không tìm được, chẳng lẽ ngươi lại tìm được sao?”
Lý Hỏa Vượng nói với thái độ cứng rắn vô cùng, thế nhưng hắn vẫn không rời đi.
Nhìn đồng bạn ở xa xa khó khăn chống cự lại, gà yêu nói càng nhanh hơn.
“Lão ni cô Trần Hồng Tụ kia biết cái quái gì cơ chứ! Nói thật cho ngươi biết! Một trong Tứ Hỉ của Tọa Vong Đạo là Bắc Phong đã tâm tố rồi! Hắn đã sống tới một trăm chín mươi tuổi, chẳng phải giờ vẫn khỏe mạnh bình thường hay sao! Không có bất kỳ mê mang gì ảnh hưởng tới hắn cả!”