“Chờ thời gian diễn ra nghi thức kết thúc, chắc hẳn là ta đã chết rồi nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng từ từ nhấc kiếm lên, bầy côn trùng ở phần bụng trườn theo đạo bào, leo lên vị trí cánh tay bị cụt của hắn.
Chỉ trong thời gian vài hơi thở, hắn có được một cánh tay trái mới do một bầy nhuyễn trùng bám vào nhau tạo thành.
Lý Hỏa Vượng kiểm tra thử cánh tay mới của mình, hài lòng gật đầu một cái. Hắn nhìn về phía xa, nơi đó Đan Dương Tử đang triền đấu với năm vị “Tọa Vong Đạo”.
Hiện giờ ở trong mắt của Lý Hỏa Vượng, Đan Dương Tử vẫn mang dáng vẻ đáng sợ như trước, còn năm người kia thì đã hoàn toàn biến thành những quân bài mạt chược bằng máu thịt.
Vừa nghĩ tới việc mình sắp phải chết, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng bình tĩnh trở lại. Hắn cầm kiếm, đi về phía đám người ở xa xa.
Lý Hỏa Vượng đi tới dung một kiếm chém đứt cái đầu ở giữa của Đan Dương Tử.
“Sư phụ đừng sợ, đồ đệ tới để giúp người đây!”
Nhân lúc Lý Hỏa Vượng đánh lén Đan Dương Tử, “Tọa Vong Đạo” ở phía xa xa lập tức chớp lấy cơ hội này, năm người nhanh chóng ngồi xếp bằng giữa không trung, vây quanh hai người đọc: “Tọa vong là gì!”
m thanh không ngừng vang vọng trong hang động đá vôi, càng lúc càng lớn.
Lời này vừa nói ra, Lý Hỏa Vượng và Đan Dương Tử ăn ý cùng đạp lên thân thể người kia một cái, hai người một trái một phải đánh thẳng về phía một vị Tọa Vong Đạo.
Một miếng bài cửu* màu đen bay tới, nhanh như chớp đánh về phía cổ tay Lý Hỏa Vượng. Hắn muốn tránh né nhưng con gà yêu ở phía xa đưa hai đầu tay lên, chạm vào nhau, búng một cái.
*Một thể loại cờ bạc của Trung Quốc.
Cái bóng màu đen bên dưới bài cửu nháy một cái, cái bóng hóa thành bài cửu, bài cửu hóa thành cái bóng.
Dưới tình hình vội không có sự chuẩn bị trước, quân bài kia đánh xuyên qua cổ tay Lý Hỏa Vượng, để lại một cái lỗ vuông vức.
Không còn xương cổ tay chống đỡ, chỉ thấy bàn tay Lý Hỏa Vượng lập tức vô lực rũ xuống. Lỗ thủng hình vuông kia nhanh chóng được bầy côn trùng lấp đầy, thanh kiếm trong tay hắn lại được nắm chặt lấy.
“Haha, đúng là tiền nào của lấy, thứ dùng lục phủ ngũ tạng để hiến tế mới có được đúng là khác biệt mà.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, hai chân đạp mạnh phóng về phía Thất Vạn.
Lúc này, dù đối phương ném bất kỳ thứ gì tới thì Lý Hỏa Vượng cũng không them tránh né nữa, sử dụng thân thể để đón đỡ.
Dù sao bất kỳ vị trí nào bị tổn thương hay bị chém mất cũng sẽ được bầy côn trùng kia thay thế.
Dựa vào năng lực mượn được từ Ba Hủy, trong thời gian ngắn Lý Hỏa Vượng đánh ngang tay được với đối phương.
Ba người Lý Hỏa Vượng, Đan Dương Tử, Tọa Vong Đạo có mục đích hoàn toàn khác nhau, cả ba hỗn chiến loạn cả lên.
Lúc này thì là Lý Hỏa Vượng và Đan Dương Tử đối phó với Tọa Vong Đạo, lúc sau trở thành Đan Dương Tử và Tọa Vong Đạo đối phó với Lý Hỏa Vượng.
Khi cầm Đồng Tiền kiếm bằng máu thịt trong tay, thực lực của Đan Dương Tử vô cùng đáng sợ, dù đã bị chém mất một cái đầu thì vẫn áp đảo được Tọa Vong Đạo.
Xem ra Tọa Vong Đạo am hiểu mấy trò đùa bỡn lòng người hơn, xung đột chiến diện cũng phải phương diện hắn am hiểu, năm người mà vẫn bị Đan Dương Tử áp đảo hoàn toàn.
Nhưng chuyện này cũng có công lao của Lý Hỏa Vượng.
Dù thực lực của Đan Dương Tử cao hơn một bậc, nhưng hiện giờ ba phe hỗ trợ, kiềm chế lẫn nhau, ai cũng không muốn để hai phe còn lại thắng.
Trong trận hỗn chiến này, cứ ai yếu thế là Lý Hỏa Vượng giúp đỡ kẻ đó, ai mạnh thì hắn đánh kẻ đó. Không có lý do gì cả, mà giờ ngay cả tính mạng mà hắn cũng không them quan tâm tới nữa rồi, hắn chỉ muốn kéo thêm vài tên chôn cùng.
Nếu như Đan Dương Tử và Tọa Vong Đạo chết theo mình, đó chính là kết cục không thể tốt hơn nữa rồi.
Cuộc hỗn chiến kịch liệt này tạm thời vẫn tiếp diễn, ai lấy đều đang tính toán tới lợi ích của bản thân.
Nhân cơ hội Đan Dương Tử đang áp chế những kẻ khác, gà yêu vội áp sát về phía Lý Hỏa Vượng, trong giọng nói bộc lộ rõ thái độ lo lắng: “Lão đại! Đừng đùa nữa, lão đại không thấy rõ thực lực của tên bán tiên này sao? Đùa tiếp thì sẽ chết người đó!”
“Haha, ngươi gọi ta là lão đại, chẳng lẽ là muốn ta bỏ qua cho ngươi hay sao? Ngươi gọi ta là tổ tông cũng vô ích mà thôi!!!”
Hai tay Lý Hỏa Vượng đột nhiên tóm lấy hai bên miệng vết thương trên ngực mình, đột nhiên kéo một cái.
Nhuyễn trùng màu đỏ máu ở trong ổ bụng hắn lập tức bùng nổ, ầm ầm tấn công về phía gà yêu.
Hiện giờ bầy côn trùng này bị Lý Hỏa Vượng khống chế, chỉ cần tới gần thì sẽ lập tức bị chúng chui vào da thịt, quấy phá khiến cho nạn nhân thủng bụng.
“Hồng Trung lão đại! Mau mau dừng tay! Ngươi sờ thử ra phía sau gáy mà xem có thứ gì! Để xem ta nói thật hay là nói dối!”
Lý Hỏa Vượng đưa tay sờ về phía sau gáy, nhuyễn trùng xuyên thủng da thịt, đẩy một vật cứng từ bên trong ra.
Đó là một quân bài mạt chược, là quân Hồng Trung.