Khi trở lại thị trấn chết chóc này, con ngựa cuối cùng không chịu đựng được nữa, miệng nó sùi bọt mép rồi ngã vật xuống đất co quắp lại, sau lưng nó bị vụt đến mức máu me be bét.
Lý Hỏa Vượng băng qua những nấm mồ do chính tay mình đào rồi chạy về phía sơn động trên núi.
Hắn đã không chợp mắt ba ngày rồi, thêm việc không ăn không uống , sắc mặt hắn lúc này cực kì tệ.
Nhưng Lý Hỏa Vượng sớm đã không màng đến sống chết nữa, hắn chẳng còn để tâm những chuyện này nữa rồi. Hắn chỉ muốn khiến Đan Dương Tử chết!
Cho dù phải làm những chuyện gì, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì làm thế nào cũng không thành vấn đề!
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng trở lại, những người mặc áo bào rộng của Áo Cảnh Giáo liền chặn đứng ở cửa sơn động.
“Thủ Tam có lệnh, ngươi----”
Họ còn chưa kịp nói xong thì một tia sáng lạnh lùng lóe lên cùng đầu của hai kẻ xấu số rơi xuống đất, đôi mắt hai người đều mang một vẻ không thể tin nổi. Bọn họ không bao giờ ngờ rằng đối phương lại thẳng tay hạ thủ dứt khoát như vậy.
Lý Hỏa Vượng nhuốm đầy máu trên người phi vào trong hang động.
“Tọa Vong Đạo! Các ngươi ra đây cho ta!”
m thanh của Lý Hỏa Vượng không ngừng vang vọng trong hang động, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Rất nhanh sau đó, Lý Hỏa Vượng bị vây kín trong không gian trống trải của dộng đá vôi.
Dù sao hắn cũng chẳng sao hết, vốn dĩ hắn cũng không có ý định sống sót trở về.
Tam Thủ được bao quanh bởi những ngọn đuốc từ trong đám người đi ra.
“Ngươi không biết điều quá đấy, ngươi tưởng bọn ta sẽ không động thủ thật à?
Vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng liền thấy năm vị trường lão bước ra từ trong đám đông.
Nhìn đám Tọa Vong Đạo ngụy trang thành năm người trước mặt khiến Lý Hỏa Vượng không nhịn được cười.
“Đến đây, mau cho ta xem Tọa Vương Đạo các ngươi có cái tài cán gì nào!”
Vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng giơ thanh trường kiếm trong tay lên dùng lực cọ vào cổ thật mạnh.
Đan Dương Tử bên cạnh lập tức bày tỏ cơn thịnh nộ, thân thể đáng sợ ấy dần bị mây đen bao phủ rồi bổ nhào về phía Lý Hỏa Vượng.
Mặc dù lúc này chỉ còn lại cảm giác dịch huyết chảy ra đang không ngừng bòn rút tuổi thọ của mình, nhưng Lý Hỏa Vượng chẳng để tâm nữa.
“Lạch cạch”
“Đại Thiên Lục” bị trải ra dưới mặt đất, Lý Hỏa Vượng đứng lên trên.
Máu từ cổ chảy xuống thấm đẫm toàn bộ y phục, làm ướt luôn cả “Đại Thiên Lục”.
…
“Nhãi con, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, ngươi tưởng rằng tàn sát cả một thị trấn thì có thể không coi ai ra gì phải không?”
“Thân Bản Ưu” trưởng lão nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng trước mặt, gương mặt lộ rõ sự không hài lòng.
Cơ thể hắn khẽ run lên, những chiếc gai giỏ đâm vào người hắn nhanh chóng bật ra, bay về phía Lý Hỏa Vượng.
Nhưng nào ngờ, khi gai nhọn mới bay được nửa đường thì Lý Hỏa Vượng vừa bị cắt cổ lúc này đang vô cùng nhẹ cảm, hắn né sang một bên ngay lập tức.
Lúc này, gương mặt phờ phạc của Lý Hỏa Vượng lộ ra một nụ cười kỳ quái, hai cân hắn giẫm lên “Đại Thiên Lục” rồi mang theo một cơn gió lớn xông thẳng về phía năm vị trưởng lão.
“Bảo vệ trưởng lão!”
Ngọn lửa nhanh chóng đốt cháy Thủ Tam, rồi lan sang người của các tín đồ Áo Cảnh Giáo.
Khi chúng đồng thời khoát thay thì ngọn trên người chúng cũng theo đó mà lan đi rồi xuất hiện trên người Lý Hỏa Vượng, đốt cháy tấm đạo bào đỏ rực của hắn.
Có vẻ tình trạng của “Lý Hỏa Vượng” không ổn cho lắm. Ngay giây sau, “Lý Hỏa Vượng” hơi nghiêng đầu, trong chớp mắt, toàn bộ thế cục đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Không những lửa trên người “Lý Hỏa Vượng” bị dập tắt, đến cơ thể cháy đen trong lửa của họ cũng bắt đầu sưng tấy hết lên.
Da thịt cháy đen giống như món cơm cháy vỡ nứt, máu thịt dj dạng hòa lẫn vào nhau, còn có dịch máu phun ra từ các lỗ hổng lỗ chỗ trên cơ thể nhanh chóng tiêu diệt hơn phân nửa họ.
“Lý Hỏa Vượng” một tay cầm kiếm rút ra khỏi vỏ, chém đôi những con quái vật máu thịt lẫn lộn kì quái, đám người Áo Cảnh Giáo này vốn không phải đối thủ của hắn, Đối phó với chúng. “Lý Hỏa Vượng” chẳng khác nào đang bổ dưa thái rau.
“Không đúng! Đây không phải thằng nhãi ấy, nó bị tà nhập rồi, lúc này đây là sư phụ bán tiên Đan Dương Tử của nó!”
Sau khi năm vị Tọa Vong Đạo trưởng lão hiểu rõ tình hình bèn nhanh chóng ngồi khanh chân xuông đất, miệng bắt đầu niệm điều gì đó.
“Phu lạc giả, tẫn nhã chi cực, trí đạo tri sơ, tập duyệt chi thành, trì nháo chi sự, hoan hỉ chi chỉ, Vô tâm vu nhạc nhi vô sở bất nhạc...”
Khi âm thanh ấy vang lên, Lý Hỏa Vượng mìm cười. Không những hắn mỉm cười mà mắt hắn cũng cười, ngón tay cũng cười, toàn bộ các giác quan trên cơ thể đều đang cười.
Cùng với tiếng cười là năm giác quan trên cơ thể hắn bắt đầu thả lỏng dần.
Ngay giây tiếp theo, đòn đáp trả của Đan Dương Tử liền đến ngay.