Sự biến mất của “mục rữa” dường như chính là nguyên nhân cái chết của sư thái Tĩnh Tâm và các ni cô.
Cho dù là bất kì thời điểm nào , “mục rữa” mãi mãi là thứ khiến người người buồn nôn, khiến người người trốn tránh mà cũng không nỡ rời xa.
Nhưng ở bất kì thế giới nào mà không có những thứ này thì cũng đồng nghĩa với việc đã xuất hiện một vấn đề lớn.
Khi thi thể không còn mục rữa thì Thiên Đạo Luân Hồi cũng sẽ bị phá vỡ, thi thể khắp nhân gian sẽ tích lại theo thời gian, càng ngày càng nhiều.
Nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng chẳng còn tâm trí đâu quan tâm những chuyện nữa rồi, bởi chính bản thân hắn cũng sắp xong đời rồi.
Sư thái chết rồi, sẽ chẳng còn ai dang tay ra giúp hắn như nàng nữa, chẳng còn ai sẵn sàng ra tay loại bỏ Đan Dương Tử trên người hắn nữa.
Ở thời điểm này, hắn không còn tìm được ai khác giúp hắn nữa, bởi không cong thời gian nữa rồi.
Giờ đây hắn đã hoàn toàn biến thành một kẻ mù chữ rồi, một điều có thể dự đoán trước là, hắn sắp bì Đan Dương Tử hoàn toàn đoạt xá.
Nếu muốn gian kế của Đan Dương Tử không thể thực hiện được, con đường mà hắn có thể đi dường như chỉ còn duy nhất một.
“Sư thái à, phiền người đi đến cầu Nại Hà thì hãy chờ ta một chút, ta xuống cùng mọi người ngay đây!”
Lý Hỏa Vượng trang trọng dập đầu ba lần trước văn mộ rồi như người mất hồn đi về phía hang chuột.
Trước kia sư thái từng nói, chỉ khi bị những con chuột ở đây gặm chết mới có thể ngăn cản hoàn toàn nguy cơ bị Đan Dương Tử đoạt xá.
Hắn không muốn Đan Dương Tử sống lại, cho dù bản thân có chết đi cũng không muốn để hắn sống!
Lý Hỏa Vượng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận cái chết, nhưng khi hắn quay lại tòa tháp đen ấy một lần nữa, nền đất đen sì trước mắt chợt khiến hắn sững sờ.
Hắn tiền về phía trước, nâng những thứ màu đen ấy lên, khe hở giữa các ngón tay hắn dần dần mở ra, nào gián nào ruồi rơi từ bên trong lòng bàn tay hắn xuống qua những khe giữa ngón tay tựa như những bông hoa tuyết đen tuyền rơi xuống.
Ngoại trừ “mục rữa” ra thì chết cùng với các ni cô còn có gián và ruồi, những loài ở tầng thấp nhất của sinh giới.
Lý Hỏa Vượng đột ngột đứng phắt dậy l*иg ngực hắn hô hấp dồn dập rồi xông về phía tòa tháp đen.
Rất nhanh sau đó, hắn liền chứng kiến một cảnh tượng kinh hồn bạt vía, những con chuột bên trong cũng chết sạch rồi. Những con chuột đã chết cũng giống những người khác, chúng không hề bị mục rữa cũng không có hiện tượng bốc mùi hôi thối khó chịu.
“Đệt!”
Lý Hỏa Vượng bi phẫn cực độ một tay nện vào những con chuột chết trên nền đất, máu thịt nội tạng của chúng phòi từ miệng ra bay tứ tung khắp nơi.
“Rốt cuộc kiếp trước ta đã làm ra chuyện gì thất đức chứ!!! Tại sao bây giờ ta muốn chết mịa đi cho rồi mà cũng éo được nữa!!!”
“Hahaha...Bé con à...”
Một giọng nói trầm thấp mang đầy ý cười phát ra từ bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn liền thấy ba gương mặt cực kì đáng sợ của Đan Dương Tử.
“Bổn Tiên nói gì ấy nhỉ? Ngươi làm bất cứ điều gì cũng đều vô dụng thôi, bây giờ ngươi quay đầu giúp ta vẫn còn kịp đấy.”
“Ngươi tưởng rằng ngươi thắng chắc rồi sao?”
Hai mắt Lý Hỏa Vượng tràn đầy căm hận, hắn đứng phắt dậy.
“Chỉ cần thân xác này còn nằm trong tay ta một ngày! Ngươi vẫn chưa thắng đâu!!”
Lý Hỏa Vượng mạnh mẽ đứng dậy , phi về phía sơn môn của An Từ am. Lúc này hắn dường như phát điên rồi.
Vừa xuống đến chân núi, hắn liền gặp ngay Dương Tử Hài đang gặm hai củ khoai lang chiên khô.
Dương Tử Hài liền vội vàng thảo mai nói:
“Lý sư huynh, ngươi xuống núi rồi? Việc trên núi giải quyết xong xuôi hết rồi à? Chúng ta cùng nhau trở về được chứ?”
Lúc này Lý Hỏa Vượng chẳng buồn quan tâm đến những lời xu nịnh của hắn, đi thẳng về phía mã lộ.
Ngó nghiên một hồi, hắn liền nhảy lên lưng ngựa của một người trông có vẻ thư sinh, thẳng tay cướp luôn.
Sau khi nhanh chóng cho ngửa quay đầu, Lý Hỏa vượng hai mắt đỏ ngầu lấy ra một thanh gai nhọn chọc vào mông con ngựa.
Con ngựa ấy ngay lập tức giơ cao hai chân trước lên, sau khi đau đớn hí lên một hơi dài liền phi về Áo Cảnh Giáo núi non trùng trùng.
“Ngựa của ta! Đó là ngựa của ta mà!”
Vị thư sinh ấy nước mắt giàn giụa vừa hô hoán vừa chạy đằng sau đuổi theo, vậy nhưng Lý Hỏa Vượng lại nhanh chóng mất hút trong tầm mắt của hắn.
Dương Tiểu Hài chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, hắn hoảng loạn ôm chặt túi vải dầu trong tay rồi vội chạy về nhà trọ.
“Sư huynh sư muội! Lý sư huynh lại phát bệnh nữa rồi!”
Áo Cảnh Giáo tọa lạc tại dãy núi cách An Từ am của Hằng Hoa Sơn hơn hai trăm dặm, bình thường đi xe ngựa cũng cần tốn kha khá thời gian.
Nhưng vì Lý Hỏa Vượng không ngừng dùng roi thúc vào mông mà con ngựa này chỉ chạy mất khoảng hai ngày là đã đến nơi.