“Ngươi nói không sai chút nào, hắn quả nhiên là giả, nhưng ta không phải là Bành Chất, ta là Lý Hoả Vượng.”
“Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ngươi nhất định là Lý Hoả Vượng? Ngươi mới nãy còn tin ta mà!!”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lý Hoả Vượng trở nên gớm ghiếc, hắn cầm thanh kiếm bằng cả hai tay chống lại vị hoà thượng, đẩy về phía sau.
“Ta không dựa vào bất kì thứ gì, ta không cần bất cứ lý do gì để trở thành Lý Hoả Vượng! Ta không cần bất kỳ logic nào, ta chính là Lý Hoả Vượng!”
Hắn nhanh chóng bước ba bước, Lý Hoả Vượng đưa vị hoà thượng lên xe ngựa, trực tiếp treo lên.
Máu đỏ dọc theo áo choàng rách nát của vị hoà thượng chảy dài trên mặt đất, nhà sư dần dần trở nên yếu ớt nhìn Lý Hoả Vượng trước mặt, khó khăn hỏi:
“Ngươi...ngươi chưa nghĩ tới việc giết nhầm người sao? Lỡ đâu lời ta nói...là thật thì sao?”
Lý Hoả Vượng hít một hơi thật sâu rồi dùng hết sức bình sinh hét lên một cách điên cuồng vào mặt vị hoà thượng:
“Vậy nếu ngươi nói thật thì sao! Nếu ngươi chính là Bành Kiểu thì sao!”
“Ta mặc kệ! Ta là Lý Hoả Vượng! Ta mới là Lý Hoả Vượng mà họ quan tâm! Không ai khác có thể lấy đi!!”
Ngay khi hắn nói ra những lời này, vị tu sĩ hoàn toàn cúi đầu, nhìn cái xác chết, Lý Hoả Vượng run rẩy, tiếp tục nói:
“Ta mới là Lý Hỏa Vượng, ta mới là Lý Hỏa Vượng, ta mới là Lý Hỏa Vượng…”
Mỗi lần hét lên, sát khí trong lòng lại tăng lên, chiếc bánh sinh nhật vừa rồi loé lên trong đầu hắn.
“Nếu như Lý Hoả Vượng mà Dương Na và mọi người quan tâm thực sự tồn tại! Vậy ta chỉ cần tìm rồi giết hắn! Chỉ cần giết hắn! Thân phân Lý Hoả Vượng sẽ là của ta!”
Thấy cảnh này, ba khuôn mặt của Đan Dương Tử bên cạnh lộ ra nụ cười mãn nguyện.
“Này...Sao ngươi có thể mất trí như vậy, ta rõ ràng giỏi lừa gạt, ngươi sao không theo thường lệ? Sao tự nhiên lại làm như vậy? Thật sự là phiền phức, vừa nãy thú vị biết bao.”
Vị hoà thượng đã chết bỗng dưng lên tiếng, cái đầu tròn nhanh chóng hợp lại vài lần rồi biến thành hình vuông, ngũ quan trên mặt cùng với nếp nhăn rất nhanh liền biến thành hai cái xoáy hình tròn treo trên cái đầu vuông.
Nhìn thấy sự thay đổi đầy bất ngờ này, Lý Hoả Vượng sững sờ một lúc, rồi lại vui mừng khôn xiết.
“Hahaha!! Ta biết ta đoán đúng mà, ngươi là một kẻ nói dối! Ngươi là một kẻ lừa đảo…Không! Ngươi không phải là kẻ lừa đảo! Ngươi là Toạ Vong Đạo! Ngươi là Nhị Bính!”
Khoảnh khắc nhìn thấy mặt mạt chược, Lý Hoả Vượng bất ngờ, người này chính là người đã làm cho mình phải vô cùng cảnh giác trong miệng của Toạ Vong Đạo!
“Aaa! Thật là khó chịu! Ngươi rõ ràng đã bị mắc lừa rồi, sao lại đột nhiên động thủ với ta cơ chứ!! Một kẻ điên rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ điên!!”
Khuôn mặt Nhị Bính nhanh chóng biến thành khuôn mặt của một mỹ nữ, nhanh chóng bước xuống đất, lật người nhảy lên nóc xe ngựa. Ngay khi nàng nhảy lên nóc xe, mọi cuộc công kích xung quanh đều dừng lại.
Đến lúc Lý Hoả Vượng đạp lên bánh xe rồi nhảy lên nóc xe, Nhị Bính đã nhảy ra khỏi xe, cùng những người khác ra bên ngoài.
Nhìn thấy những người nhảy kinh kịch Nuo lẫn bọn cướp không tấn công Nhị Bính, Lý Hoả Vượng vẫn chưa đoán ra được tình hình, rõ ràng những người này là do Nhị Bính chiêu mộ! Chuyện nhảm nhí chém Tam Thi đều là do Toạ Vong Đạo “chém gió”.
…
“Nhìn xem, ta đã ép kẻ đó ra ngoài! Hắn chính là kẻ điên Toạ Vong Đạo! Đan Dương Tử! Những người trong gia tộc cùng huynh đệ của các ngươi bị lột da bằng thuỷ ngân rồi chôn xuống đất là do người này đã gây nên!”
Nhị Bính đứng trước mặt đám người, dùng tay chỉ với dáng vẻ hiên ngang, Lý Hoả Vượng ở trên xe ngựa hét lớn:
“Ngươi nói dối!!”
Lý Hoả Vượng xém chút nữa tức ói ra máu vì đòn phủ đầu vừa rồi của đối phương, kẻ dối trá này còn không chớp mắt. Trong nháy mắt, bản thân mình đã bị biến thành Toạ Vong Đạo.
“Nữ nhân này mới là Toạ Vong Đạo! Nàng có thể biến đổi thành bất kỳ gương mặt nào! Các ngươi đều bị nàng lừa rồi!”
Lý Hoả Vượng lớn tiếng hét lên sự thật với những người xung quanh, song vây quanh xe ngựa lại không có người nào chịu lắng nghe hắn.
Một trong những người đeo mặt nạ kinh kịch Nuo trừng mắt nhìn Lý Hoả Vượng với thái độ vô cùng căm thù.
“Ngươi đã giết chết người của chúng ta! Thế mà ngươi còn phái ông lão kia tới thăm dò chúng ta, sau đó một mình xông vào nhà người khác, dùng lời nói điên cuồng uy hϊếp chúng ta!”
“Hiện tại sắp chết đến nơi, liền muốn dụ dỗ chúng ta trở mặt! Mơ đẹp nhé! Ngươi thật sự cho rằng gia tộc nhà họ Lại chúng ta dễ động vào sao!! Đan Dương Tử!”
Ngay khi hắn tuôn ra một tràn, một tên cướp xăm trổ đầy mình lập tức bị kích động.
“Hừ! Có cái đầu bu*i! Ngươi dám giết huynh đệ ta!! Ngươi cứ chờ đấy, chờ khi ngươi rơi vào tay huynh đệ chúng ta, xem ta đối xử với ngươi như thế nào!”
Lý Hoả Vượng muốn giải thích gì đó, nhưng bọn họ không muốn nghe. Dưới sự dắt mũi của Nhị Bính, tất cả đều cầm vũ khí trong tay, dẫn ngựa lao thẳng đến đoàn xe.