Tuy nhiên, hắn lại không di chuyển, bởi vì hắn thấy hòa thượng đang đứng ở phía bên phải của mình.
Sau đó hắn liếc nhìn người trước mặt đang đỡ mình.
Hai tay Lý Hỏa Vượng dùng sức mạnh mẽ đẩy người nọ ra, người đó cũng là hòa thượng, lúc này trong mắt hắn xuất hiện hai hòa thượng!
Vèo một tiếng, một mũi tên bay vụt qua, trực tiếp xuyên qua bả vai Lý Hỏa Vượng..
Nhưng lúc này hắn cũng không hề cảm thấy đau đớn, tiếp tục cảnh giác đứng nhìn hai vị hòa thượng giống nhau trước mặt.
“Trời ơi, đạo sĩ, ngươi trúng tên rồi! Không sao chứ?”
Lão hòa thượng mới xuất hiện định tiến lại gần, nhưng lại bị Lý Hỏa Vượng trách mắng.
"Tránh xa ta ra hết đi! Hiện tại ta không tin hai người các ngươi!"
Lý Hỏa Vượng giơ thanh trường kiếm trong tay lên, gào thét khiến cổ hắn nổi đầy gân xanh.
Nếu không nhanh chóng xử lý hai người bên trong này, sợ rằng đợi lát nữa mình đi nghênh đón kẻ địch, nhất định sẽ bị đánh lén.
Lúc này lão hòa thượng ở gần hơn đầy vẻ bất đắc dĩ, nói với Lý Hỏa Vượng:
"Bành Chất, làm gì mà có hai hòa thượng chứ, tên hòa thượng kia chỉ là ảo giác của ngươi, ngươi không tin thì hỏi những người khác xem, họ cũng không thấy đâu."
…
Câu nói của hoà thượng khiến Lý Hoả Vượng phải nhìn những sư huynh sư đệ khác xung quanh mình.
Sau câu hỏi của Lý Hoả Vượng, lời nói của bọn họ khiến Lý Hoả Vượng sững sờ tại chỗ như bị sét đánh.
“Lý sư huynh, làm gì có hai hoà thượng nào ở đây đâu? Trong đội hình xe của chúng ta rõ ràng là không có một vị hoà thượng nào cả. Mau đến giúp đi! Nỏ của bọn họ lợi hại quá.”
“Không có một vị hoà thượng nào? Tất cả hoà thượng mà ta có đều là ảo giác của ta? Sao lại có thể như thế được? Cùng lắm cũng phải có một người là thật chứ!”
“Không! Chuyện này tuyệt đối không thể!”
Lý Hoả Vượng trừng mắt nhìn Dương tiểu hài thở hổn hển.
“Lúc trước khi chúng ta giao tro cốt, rõ ràng là gặp vị hoà thượng trên đường, vị hoà thượng đó đã cùng ta đi suốt chặng đường! Ngươi lại dám nói là không nhìn thấy!?”
Dương tiểu hài lo lắng bò trên mặt đất, sợ hãi nhìn đối phương ở bên ngoài qua bánh xe, nghe hỏi liền quay lại nhìn Lý Hoả Vượng có vẻ kì lạ đang đứng đó.
“Sư huynh, thật sự là không có. Khi ngươi gửi tro đi, không có một vị hoà thượng nào xung quanh ngươi cả.”
“Không thể! Dọc đường đi, vị hoà thượng đã tán gẫu với ta rất lâu. Nếu như hắn là giả, chẳng nhẽ ta nói chuyện một mình à? Ngươi có bị mù không? Chẳng nhẽ không có phản ứng gì?”
Dương tiểu hài khóc không thành tiếng. Hắn nói với vẻ vô cùng tức tối:
“Nhưng, Lý sư huynh, ngươi lúc bình thường không có gì làm cũng hay trò chuyện với những người mà ngươi không nhìn thấy. Làm sao ta biết được lần nào ta với ngươi là thật, lần nào là giả?”
Những lời này khiến Lý Hoả Vượng lảo đảo:
“Ta thường nói chuyện một mình sao, rốt cuộc...cái gì là thật...cái gì là giả?”
Hắn bắt đầu đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, khoé miệng nhếch lên một nụ cười khô khốc vô cùng.
Bạch Linh Miểu, Cẩu Oa, Tôn Bảo Lộc, Xuân Tiểu Mãn, Dương tiểu hài, Cao Trí Kiên, Lữ Trạng Nguyên, Lữ Cử Nhân, Lữ Tú Tài, vân vân mây mây, tất cả các khuôn mặt đều loé lên trước mặt Lý Hoả Vượng.
“Hoặc là, một trong số họ là giả? Thế giới này rốt cuộc là thật hay giả? Sao lại giả như thế? Hay là hiện thực bên kia mới là thật? Bên này mới là giả?”
Lý Hoả Vượng bị hoà thượng nhấc lên khỏi mặt đất, hắn tiếp tục sốt sắng thuyết phục:
“Vậy ngươi là Bành Chất ảo giác. Bất cứ chuyện gì xảy ra với ngươi đều là chuyện bình thường.”
“Ngươi muốn cho rằng hắn là thật, vậy ngươi thử sờ sờ hắn xem chẳng phải sẽ dễ hiểu hơn sao? Tên hoà thượng ảo giác đâu, đi! Ta đi cùng ngươi tới kiểm chứng!”
Lý Hoả Vượng đầu óc ong ong, duỗi ngón tay chỉ về bên phải, vị hoà thượng tức giận bế hắn tiến đến.
Vị hoà thượng ở phía xa giống hệt như vị hoà thươnguj bên cạnh Lý Hoả Vượng, cũng không có điểm gì dị thường.
“Đạo sĩ, ngươi không sao chứ?”
Hắn lo lắng nghiêng người, Lý Hoả Vượng vươn tay phải từ từ, dễ dàng xuyên qua cơ thể của đối phương.
Hắn nói đúng, vị hoà thượng này cũng giống như Đan Dương Tử và Khương Anh Tử, đều là ảo giác hắn tự tạo ra.
“Như vậy có nghĩa là…”
Lý Hoả Vượng lộ rõ vẻ đau khổ trên khuôn mặt.
“Thế nào? Có xuyên qua được không? Thấy không, ta mới là thật, là ta nói cũng là thật! Ngươi chính là Bành Chất! Ngươi không phải Lý Hoả Vượng, chúng ta nhất định phải làm việc cùng nhau để…”
Nói được nửa lời, vị hoà thượng đột nhiên khựng lại, chậm rãi cúi đầu, mắt trợn to nhìn bụng mình, chỉ thấy ở đó có một thanh trường kiếm xuyên qua.
“Tại sao?”
Vị hoà thượng lúc này cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn chất vấn Lý Hoả Vượng đang ở gần trong gang tấc.
Hắn nói với giọng run rẩy:
“Hắn rõ ràng là giả, không phải lời ta nói có lý sao? Ta nói sai chỗ nào? Ta nói sai cái gì? Ta hỏi ngươi, sao ngươi lại giết ta?”
Lý Hoả Vượng nghiến răng, đâm kiếm bằng một tay, ghì tay thêm một chút nữa vào bụng hắn ta.