Rất nhanh thôi đã đến quan khẩu của Tứ Tề.
Điều nằm ngoài dự tính là quan khẩu bị bố trí quan binh đến mức tắc nghẽn rồi, có lẽ là để đề phòng gian tế.
Toàn bộ những cứ điểm quan trọng của biên giới đều vô cùng nghiêm ngặt, đến những người ra vào đó cũng không có nổi một nụ cười.
Nhưng nhờ có ngân lượng mà mà hai nhóm người đều thuận lợi được đi qua.
Sau khi ra khỏi Tư Tề sông nước thì bốn bề bắt đầu trở nên hoang vu. Cây bên ven đường đều bị sa mạc thổi bay rồi.
Mãi đến buổi tối ngày thứ mười, xung quanh đã chẳng còn lại ngọn cây nào.
Càng đi vào sâu càng hoang lạnh. Lý Hỏa Vượng đã đoán ra đây có thể là hình hài ban đầu của Hậu Thục.
"Hù~"
Triệu Ngũ trực đêm thở ra một làn khí trắng.
Hắn chà chà hai tay đã phát tê vì lạnh, không ngừng đưa ra trước miệng thổi hơi ấm.
Vốn dĩ sắp sang hạ rồi, trời không nên lạnh như vậy mới đúng. Nhưng nơi hoang sơn cùng cốc này còn không có nổi một hòn đá chặn gió, hơn nữa lại còn không có củi để nhóm lửa nên cái lạnh ở đây có thể chết người.
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lý Hỏa Vượng đang ôm Bạch Linh Miểu ngủ cạnh xe ngựa, đôi mắt Triệu Ngũ lộ rõ sự ngưỡng mộ không tả xiết.
Hắn cúi đầu nhìn thân hình yếu ớt của mình, trong mắt tràn ngập sự tự ti.
Hắn muốn tìm một người vợ, nhưng chẳng có nữ nhân nào nguyện ý ở bên một tên phế nhân như hắn.
Hắn hít một ngụm hơi lạnh buốt thật sâu, cố gắng quên đi sự phiền muộn này giờ và sốc lại tinh thần, hắn dùng một hòn đá trên mặt đất để luyện chữ.
Một số là Lý sư huynh dạy, ngoài ra một phần là hắn tự bám lấy Cáo Trí Kiên để hắn dạy m
"Ta phải học hết mặt chữ, nhất định sẽ học được!"
Triệu Ngũ hừng hực ý chí quyết tâm.
Hắn muốn chứng minh cho cha thấy, hắn không phải phế vật!
Học được chữ rồi, sau này hắn có thể viết thư kiếm tiền giống như thầy bói mù trong hội chùa.
Chỉ cần biết chữ, sau này hắn có thể đọc thật nhiều sách, còn có thể đi thi và giành lấy công danh rồi làm quan lớn!"
"Đến lúc đó.... "
Trong lúc hắn đang tưởng tượng tương lai thì bỗng nhiên có cảm giác sau lưng mình có người.
Sự thay đổi đột ngột này khiến toàn thân Triệu Ngũ lạnh toát.
Cả người hắn bất giác run lên bần bật, hắn vừa định lớn tiếng đánh thức các sư huynh sư muội khác thì một ngón tay không có móng tay chặn ngay trước miệng hắn.
"Đừng lên tiếng, là ta!"
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng khiến Triệu Ngũ dần thả lỏng cơ thể.
Hắn hạ giọng hết mức hỏi:
"Lý sư huynh, sao vậy?"
Hắn nhìn một lượt xung quanh, bốn bề chỉ có sa mạc tối đen như mực, còn lại chẳng có gì nữa.
"Suỵt~ Có thứ gì đó đã mò mẫm qua đây rồi, ta muốn xem xem có phải người sống không."
Lý Hỏa Vượng hắng giọng nhìn chằm chặp vào một chỗ, đột nhiên bên ấy có tiếng la lớn:
"Tam lão tứ thiếu đạo thượng kháo, hà lý du xuất nháo hải giao. Bất tri hự hưng na nhất sáo?"
Tiếng của Lý Hỏa Vượng truyền đi rất xa trong cái sa ma trống không này, âm thanh ấy cũng đánh thức cả những người khác đang ngủ.
"Xuân điển khai bất khai?"
Một giọng nói còn khàn hơn cả giọng Lý Hỏa Vượng truyền đến từ phía xa xăm.
“Xuân đích khai ! ”
“Tịnh kiên tử, súy cá mạn ? ”
Lý Hỏa Vượng hành một đạo lễ về phía bên đó.
"Nhất tọa Linh Lung Tháp! Mặt hướng Thanh Trại lưng tựa cát! Sao thủ tử mạn!"
"Ra là Lý chân nhân, đang đi ngang qua hay đang đợi vậy?"
"Vừa đúng lúc đi qua, xin hỏi quý danh của chưởng quỹ?"
Lý Hỏa Vượng nói xong câu này thì chẳng có bất kì hồi âm nào nữa.
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện ra người đó đã rời đi từ lâu rồi.
"Không ngờ chưa gì đã dùng đến thiết khẩu mà Triệu tiêu đầu dạy rồi."
Lý Hỏa Vượng tự lải nhải một mình nói.
Mặc dù tối qua hắn có thể nhạy bén mà phát giác ra sự xuất hiện của người đó nhưng vẫn chưa nhìn rõ được đó là một người hay một nhóm người.
Bây giờ có thể dựa vào việc nói vài câu mà giải quyết được những xung đột không đáng có, như vậy là quá tuyệt vời rồi.
Dù sao thì có trời mới biết được những đám thổ phỉ lai lịch bất minh ấy rốt cuộc có thủ đoạn âm hiểm nào hay không.
Khi hay tin về mối nguy hiểm tối qua, Lữ Trạng Nguyên liền sợ hãi khôn nguôi.
"Bảo bối của ta, con mới đến được bao lâu mà đã có lũ cướp đường rồi. Hậu Thục Quốc này có vẻ cũng khôn an đâu."
Lý Hỏa Vượng vác những món đồ kia ngồi dậy.
"Quan tâm an toàn hay không an toàn làm gì, chúng ta chỉ đi qua mà thôi. Mau đi nào, hôm nay đi nhanh chút thì có thể đến thị trấn trước khi trời tối."
Đoạn đường phía sau có thể coi là bình thường. Mặc dù xung quanh vẫn rất hoang lạnh nhưng ít nhất không có cướp đường xuất hiện.
Trong lúc Lữ Trạng Nguyên đang cố gắng nịnh bợ Lý Hỏa Vượng thì cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy khu nhà dân.