Lữ Trạng Nguyên hẳn đã nghiên cứu rất kĩ càng về mục tiêu kế tiếp rồi.
Lý Hỏa Vượng gật đầu. Như vậy cũng tốt, chỉ cần đến Lương Quốc thì sẽ chẳng còn gì phải lo lắng nữa.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng rất nhạy bén và đã phát hiện ra Lữ Trạng Nguyên có hơi khác so với bình thường.
"Lữ ban đầu, có hỉ sự gì à?"
So với lão già trước đây lúc nào cũng nhăn mặt cả ngày thì bây giờ hắn như tẻ ra vài tuổi, miệng lúc nào cũng cười không ngớt.
"Hề hề, không có gì không có gì, hề hề."
Lữ Trạng Nguyên cố nhịn vào trong, nhưng nụ cười trên mặt đã bán đứng hắn.
Không giấu được niềm vui, hắn quay người nhảy lên xe ngựa của mình rồi mang một cái túi lớn đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Mau đến đây nào, ăn trứng gà thôi, ăn trứng gà thôi."
Hai quả trứng gà bị nhuộm đỏ bừng đđược nhét vào tay Lý Hỏa Vượng.
Không chỉ mỗi Lý Hỏa Vượng mà những người khác đều có phần. Đang yên đang lành tự dưng đi phát trứng gà, đây không giống phong thái của tên Lữ Trạng Nguyên keo kiệt ấy.
Vừa nhận được trứng gà đỏ, Triệu Ngũ là người đầu tiên phản ứng được hàm ý chứa đựng trong đó.
"Cử Nhân huynh? Tẩu tử có hỷ rồi à? Chúc mừng nhé! Chúc huynh sớm có quý tử."
Nụ cười trên mặt Lữ Cử Nhân vô cùng miễn cưỡng trước lời chúc mừng của Triệu Ngũ.
Lữ Trạng Nguyên bên cạnh vô cùng tự nhiên tiếp chuyện.
"Ngươi thấy bụng con dâu ta chưa, thế nào? Đã bắt đầu nhô lên rồi đấy, hơn nữa gần đây nó cực kì thích ăn chua. Lần này không sai được, chắc chắn là con trai!"
Trong xe ngựa, La Quyên Hoa cao ngạo hất mặt, lúc này nàng ta như một vị tướng quân thắng lợi đầy mình.
"Đợi đến hôm tiệc đầy tháng, cả bọn đều phải đến nha."
Lữ Trạng Nguyên càng nói càng vui, cười đến mức tít cả mắt lại.
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng lướt qua thái độ hoàn toàn đối lập nhau của phụ tử nhà Lữ, không hiểu sao hắn cảm thấy quả trứng gà mình đang ăn còn lẫn thêm hương vị gì đó khác nữa.
Nhưng hắn cũng không phải người nhiều chuyện, hắn quá lười tọc mạch chuyện nhà người khác. Lý Hỏa Vượng nhảy lên xe ngựa tìm bản đồ.
"Tên của nước tiếp theo....tiếp theo...."
Lý Hỏa Vượng ngơ ngẩn nhìn hai văn tự lạ hoắc trên bản đồ.
Trước kia hắn cho rằng không biết chữ cũng chẳng làm sao, nhưng bây giờ có vẻ như nó đã ảnh hưởng đến mọi mặt trong cuộc sống của hắn.
Thở dà một hơi, Lý Hỏa Vượng nhòm đầu ra khỏi cửa sổ của xe ngựa.
"Lữ ban đầu, trước khi đến Lương Quốc phải đi qua một nước khác tên là gì?"
"Ờm...Hình như tên là Hậu Thục Quốc."
"Hậu Thục?"
Lý Hỏa Vượng nhìn kí hiệu tròn tròn trong bản đồ lẩm bẩm nói.
"Lữ ban đầu, ngươi có biết trong Hậu Thục Quốc có môn phái nào lừng danh không? Hoặc là có tà phái nào nguy hiểm không?"
"Hầy, tiểu đạo gia à. Ngươi hỏi ta cái này có kác nào không hỏi đâu. Ta làm sao mà biết được, ta có thể biết được kề sát Tư Tề là Hậu Thục Quốc là đã rất ghê gớm rồi đấy."
Cũng đúng, Lữ Trạng Nguyên chỉ là một người hát kịch thôi, đương nhiên sẽ không thể biết được sự việc của nước khác rồi.
"Các ngươi biết chuyện gì của Hậu Thục Quốc không?"
Lý Hỏa Vượng hỏi những người sư huynh sư muội khác của hắn.
Cần hiểu biết nhiều một chút về nơi mà sắp tới phải đi qua thì vẫn hơn.
Nhưng càng khiến Lý Hỏa Vượng thất vọng ê chề là những cái lắc đầu đồng loạt.
Có vẻ như họ đều không phải nị bắt ở Hậu Thục Quốc.
"Lý sư huynh, ta nhớ từng có một tiểu đạo là người Hậu Thục Quốc, nhưng hắn chết đuối rồi."
Nghe Xuân Tiểu Mãn nói, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi.
Bây giờ chỉ còn cách đi một bước nhìn một bước thôi. Nhưng may mắn là giờ đây đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia.
Bản thân không có sự nguy hiểm của Đan Dương Tử nữa rồi. So với hồi mới từ Thanh Phong Quan ra thì bây giờ đã có thêm năng lực tự bảo vệ bản thân.
Lý Hỏa Vượng nhảy từ trên xe ngựa xuống, Lữ Trạng Nguyên liền dùng điệu cười lấy lòng sán lại gần.
"Ấy chết ấy chết. Ngươi xem cái đầu ta này, ta suýt thì quên mất. Thời còn trẻ, ta có nghe nhị thúc mù của ta nói qua một chút chuyện liên quan đến Hậu Thục Quốc."
"Nhị thúc của ta nói, người Hậu Thục không nghe hý của chúng ta, hình ngư họ thích nghe cái gì mà1...Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, hình như họ thích xem Rước Thần hý."
“Rước Thần hý ? ”
"Đúng, ngươi thấy tên nghe lạ phải không, gì mà Rước Thần hý. Nhị thúc còn nói, kịch đuổi tà không cần trang điểm diễn kịch."
"Lúc họ diễn kịch thì sẽ dùng một tấm vải đò trùm toàn bộ đầu của con hát vào, sau đó đeo mặt nạ lên rồi bắt đầu hát."
Lý Hỏa Vượng không để Lữ Trạng Nguyên tiếp tục nói tiếp nữa.
Họ thích xem hý gì thì xem cái đó, dù sao cũng không liên quan đến bản thân. Hắn không như Lữ Trạng Nguyên muốn đến đó cướp mối làm ăn của họ.