Sau khi uống xong, mũi của Triệu Tần đỏ lên, rõ ràng hắn ta đã nói quá nhiều.
“Hơn nữa, nếu sau này ân nhân có khó khăn gì, Long Đằng tiêu cục nhất định sẽ hết sức giúp đỡ!”
Nói xong, hắn ta uống thêm ba ly rượu với Lý Hoả Vượng.
Vừa định rót đến ly thứ tư, Lý Hoả Vượng đã dùng đũa giữ lấy.
“Triệu Tần, đừng uống nhiều rượu, uống say rất khó nói chuyện. Thật ra, ta đây thực sự có chuyện muốn làm phiền ngươi.”
“Vì ngươi đang kinh doanh tiêu cục, tiêu sư đều là thân thủ không tồi, nhưng có kiếm pháp nào hay không?”
Cái này không đơn thuần vì Xuân Tiểu Mãn. Cũng là vì bản thân.
Vừa mới nhận được một thanh kiếm tốt từ sư thái, tất nhiên không thể sử dụng nếu thiếu kiếm pháp, dù có là một thanh kiếm tốt, cũng không thể cầm nó vung vẩy như đốt lửa được, đúng không?
Vì đối phương đã lên tiếng, không có lý do gì để hắn không đề cập tới.
…
“Kiếm pháp? Có!"
Triệu Tần nghe vậy bèn trả lời chắc như đinh đóng cột.
"Dù trong tiêu cục có khá ít người dùng kiếm, nhưng chỉ cần ân công mở lời, nếu thật sự không có thì ta cũng sẽ nghĩ cách khác kiếm nó về cho ngươi!"
Lý Hỏa Vượng bưng chén rượu trong tay lên cụng nhẹ vào mép chén của đối phương.
"Vậy thì xin đa tạ Triệu tiêu đầu."
Sau khi đã uống kha khá, bầu không khí trong yến tiệc cũng nóng dần lên. Mọi người bắt đầu đi lại kính nhau vài ly, cười nói vui vẻ. Vô cùng náo nhiệt.
Kì thực Lý Hỏa Vượng không hề thích bầu không khí như thế này. Thấy mọi người đã ăn gần xong, Lý Hỏa Vượng chuẩn bị đứng dậy lùi đi.
Đúng lúc này, Cẩu Oa bưng một cốc trà nóng đến rồi đặt trên mặt bàn trước mặt hắn.
Hắn liếc Triệu Tần bên cạnh Lý Hỏa Vượng rồi ghé sát vào tai hắn nói:
"Lý sư huynh, chẳng phải trước kia Bạch sư muội vẫn luôn nói rằng chúng ta vào đây để tìm một kế sinh nhai kiếm tiền ổn định chút chứ không có ý định đi ra mà?"
"Ừ, sao thế?"
Đúng là Bạch Linh Miểu từng ca thán về chuyện này không chỉ một lần, lỗ hai hắn sắp ừ đến nơi rồi.
Cẩu Oa mặt mày hớn hở nói:
"Ngươi xem bây giờ chúng ta khác nào vớ được cục vàng không, chúng ta có thể nhờ họ dạy cách áp tiêu rồi trở thành tiêu sư!"
"Đằng nào chúng ta cũng đi tiếp đến Lương Quốc, trên đường đi có thể tranh thủ tiếp nhận một số đơn hàng thuận đường. Vừa đi đường vừa kiếm tiền đúng là một mũi tên trúng hai đích!"
"Hơn nữa ngươi để ý chút, những người này mời chúng ta ăn biết bao sơn hào hải vị chứng tỏ nghề này phải kiếm được kha khá tiền. Những đồng tiền như vậy chúng ta cũng có thể kiếm được mà!"
Lý Hỏa Vượng hơi bất ngờ nhìn Cẩu Oa, trong chuyện kiếm tiền thì tên này hóa ra lại thông minh sáng lạn phết. Nhưng hắn cũng nói không sai, việc này bọn họ thực sự có thể làm được.
Số tiền kiếm được từ việc áp tiêu ngoài dùng để trang trải lộ phí ra thì còn có thể gửi cho Tĩnh Tâm sư thái. Dù sư thái chỉ thuận miệng yêu cầu ba vạn lượng hoàng kim nhưng nàng tặng cho hắn lễ vật lớn như vậy mà hắn không đền đáp chút gì thì không thỏa đáng cho lắm.
Hắn không muốn nợ người khác, càng không muốn nợ người duy nhất giơ tay ra giúp đỡ mình.
Khi Lý Hỏa Vượng nói chuyện này với Triệu Tần, hắn không ngần ngại mà đồng ý luôn.
"Được thôi! Lý lão đệ đã muốn vào nghề thì để ta bảo kê cho ngươi! Chỉ cần ngươi có thư bảo kê của ta thì đến tiêu cục nào cũng nhận được đơn hàng, cực kì uy tín!"
Nhưng vừa thề non hẹn biển dứt lời thì hắn lại bắt đầu thủ thỉ khuyên can.
"Nhưng mà lão đệ à, thực ra áp tiêu cũng không dễ dàng như lời đồn đâu. Các tiêu sư ở tiêu cục có một câu cửa miệng như này: Tam phần bảo bình an."
"Tam phần bảo bình an nghĩa là: gương mặt mỉm cười ba phần, phàm có chuyện phải nhường ba phần lí, rượu trên bàn chỉ uống ba phần."
"Người ngoài nhìn vào có thể sẽ cảm thấy tiêu sư áp được tiêu là nhờ võ nghệ cao cường. Nhưng thực ra điều đó chỉ đúng một nửa thôi, nửa còn lại là nhờ vào các mối quan hệ từ trên xuống dưới, cực kì phiền phức."
Mặt Triệu Tần ửng hồng, hắn nâng chén rượu lần nữa rồi cúi đầu uống một hơi, sau cùng, hắn lấy tay lau miệng.
"Lý lão đệ, nếu ngươi đang thật sự thiếu ngân lượng thì cứ nói với ta một câu, ngươi cần bao nhiêu ta cho bấy nhiêu!"
Dù hắn nói với vẻ kiên quyết là vầy, song Lý Hỏa Vượng hiểu, lời này không nên coi là thật.
Bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó. Dù quả thật bản thân đã cứu thê tử của hắn nhưng suy cho cùng cũng không cứu được một cách trọn vẹn mà chỉ là xoay chuyển tình thế thôi.
Nhờ hắn tìm giúp cuốn kiếm pháp và dẫn vào nghề áp tiêu còn được, nhưng nếu thực sự để hắn tán gia bại sản thì đúng là quá đáng rồi.
"Triệu tiêu đầu khách khí rồi, ta cảm thấy tự mình bươn chải vẫn hơn."
Sau vài lần thoái thác, cuối cùng Triệu Tần chỉ đành thở dài:
"Thôi vậy, nếu ý Lý lão đệ đã quyết, vậy thì được thôi. Mai ngươi vào tiêu cục, ta sẽ đích thân dạy lão đệ đối thiết khẩu."