Lý Hoả Vượng khẽ thở dài:
“Nàng ấy không phải trúng tà. Nàng chẳng qua ban đầu chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, không ra ngoài trong một khoảng thời gian, kết quả là bị giam suốt ba mươi năm như thế.”
Nói xong, hắn định đưa Bạch Linh Miểu rời đi khỏi căn phòng thiếu ánh sáng, chưa đi được bao bước đã bị người chặn lại.
Là Triệu Tần với nước mắt lưng tròng, hắn vô cùng kích động, liên tục gập người trước mặt Lý Hoả Vượng:
“Đa tạ ân nhân xuất thủ tương trợ!!”
“Đừng vội cảm ơn, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, đưa nàng ấy ra ngoài, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ.
Lúc này, những gì Lý Hoả Vượng nói như là mệnh lệnh của hoàng đế, lọt vào tai Triệu Tần khiến hắn tuân thủ ngay lập tức.
Người phụ nữ lớn tuổi đã thay quần áo, được đưa đến một căn phòng ngủ sáng sủa, ấm áp, nhưng bà vẫn luôn ôm đứa trẻ trên tay.
Lý Hoả Vượng dặn dò Triệu Tần từ một bên:
“Nếu nàng ấy thích bế thì cứ để nàng bế, dùng tiền thuê mấy đứa nhỏ thay phiên nhau cho nàng ôm, nội tâm của nàng đang tìm kiếm vật thay thế, bù cho quá khứ thiếu sót của mình.”
“Chờ cho đến khi cảm xúc bên trong của nàng ấy gần như được trút bỏ, ngươi có thể tìm một hình nộm để thay thế chúng.”
“Khi hết nắng, hãy đưa nàng ấy ra ngoài phơi nắng nhiều hơn, nắng càng nhiều thì tâm trạng sẽ càng tốt, rất tốt cho sự cải thiện tình hình của bệnh nhân.”
“Nếu thực sự không có ai bên cạnh, ngươi có thể nuôi hai con chó bên cạn nàng, vật nuôi cũng có thể đóng vai trò giúp xoa dịu tâm trí của nàng ấy.”
“Ba mươi năm thực sự cũng khá dài, căn bệnh này can thiệp càng sớm hiệu quả càng cao. Tốt hơn hết ngươi nên tập trung vào việc ổn định bệnh tình.”
Lý Hoả Vượng dừng lại một hồi, nhớ lại những gì bác sĩ Lý đã nói với người nhà của những bệnh nhân khác, rồi nói lại những chi tiết khác chi Triệu Tần.
“Ta chỉ nhớ như vậy, ngươi cứ thử đi, dù sao cũng tốt hơn là bị nhốt trong phòng tối. Sau này nhớ đừng nhốt, cũng đừng trói bằng xích, nàng ấy đã bệnh thế này rồi, càng trói chỉ càng nghiêm trọng hơn.”
Triệu Tần nhìn vợ mình đang yên lặng ngồi đó, trong ánh mắt tràn đầy niềm nỗi xúc động. Hắn liên tục nói:
“Được, ta sẽ ghi nhớ rõ.”
Ba mươi năm như thế mà vợ vẫn còn có thể nhận thức được mình, có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến.
Giờ phút này, trong mắt hắn Lý Hoả Vượng như một Y Tiên tại thế!
“Được rồi, không có việc gì cứ vậy đi, bọn ta quay về, ngày mai còn phải lên đường.”
Ngay khi Lý Hoả Vượng rời đi, Triệu Tần liền dang tay ngăn cản, giọng nói cất lên run rẩy nói với đệ tử:
“Nguyên Hổ! Đến Đông phú lầu bày yến tiệc! Đại tiệc!”
Để bày tỏ sự chân thành, Triệu Tần sử dụng hết tất cả vốn liếng.
Tửu lâu tốt nhất thị trấn này hoàn toàn được phủ đầy bởi Long Đằng tiêu cục, mở tiệc chiêu đãi nhóm người Lý Hoả Vượng.
Yến tiệc xa hoa nhất trong tửu lâu, không thể đem đại sảnh ra sánh bằng. Tất cả các loại thức ăn khiến ai trông cũng mòn con mắt. Gà kho hoa quả, cá kho tộ, thịt kho tàu hấp, canh hoa hoè…
Đặc biệt là món heo sữa quay ở giữa bàn, miếng thịt mềm béo chín vàng giòn, mùi hương đậm đặc của nước sốt toả ra xung quanh, dưới ánh nến, dầu mỡ ánh lên bóng loáng, hương thơm ngào ngạt xộc thẳng vào lỗ mũi.
Không chỉ người, ,à đến Man Đầu cũng ngồi xổm bên chân Lý Hoả Vượng, hăng hái le lưỡi chờ đợi những mẫu xương thừa.
Lý Hoả Vượng ngồi ở ghế chính không thèm để ý đến chuyện này, hắn nghe Xuân Tiểu Mãn đang ở bên cạnh nói những chuyện không đâu vào đâu.
“Lần sau, những chuyện thế này phải hỏi ta trước, đừng hành động hấp tấp, cũng đừng khiến Bạch Linh Miểu bị liên luỵ.”
Lý Hoả Vượng nói.
Những chuyện như này phải xử lý hoàn hảo, nếu không xử lý dứt điểm sẽ lại gây thêm phiền toái.
Xuân Tiểu Mãn dừng lại một lúc, tựa hồ muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu không giải thích gì:
“Vâng, Lý sư huynh.”
Nhìn thấy Triệu Tần đã thay một bộ trang phục chỉnh tề, hắn cùng một nhóm đệ tử đi lên cầu thang gỗ, Lý Hoả Vượng ngồi lại ngay ngắn.
Đôi mắt nóng rực nghênh đón, Triệu Tần không nói gì, chỉ rót một ly rượu đầy, hướng về phía Lý Hoả Vượng liền ba chén.
“Triệu tiêu đầu, khách khí, chuyện nên làm, chẳng qua là thấy không vừa mắt mà thôi, hãy để mọi người ngồi xuống.
Lý Hoả Vượng đầu tiên cầm đũa gắp một miếng gà, khi thấy các tiêu sư đều động đũa, hắn ta cho vào miệng và nháy mắt với những người khác.
Bọn họ không đợi được lâu đã lần lượt di chuyển đũa, thừa dịp các tiêu sư sợ hãi trước sự xuất hiện của họ, tốc độ của các loại rau trên bàn trở nên ít đi đáng kể.
Cầm miếng đùi gà lên cắn một miếng, Lý Hoả Vượng liền ném xuống gầm bàn.
“n nhân, đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Hôm nay ngươi cứu vợ ta cũng là cứu ta! Ngày mai đến quý phủ sẽ nhận được hậu lễ, ngươi chớ từ chối!”