“Đây là lần cuối cùng ta với ngươi hội chẩn với nhau, ta vốn dĩ còn muốn nỗ lực tới cùng, nhưng dường như kiểu gì cũng sẽ công cốc, thành thật mà nói, làm bác sĩ điều trị cho ngươi thực sự có cảm giác thất bại tràn trề luôn đấy, ha ha.”
Bác sĩ Lý đưa tay tháo mắt kính xuống, quan sát tỉ mỉ người thanh niên trước mặt, dùng tay phải sờ đầu hắn, đường nét trên gương mặt hắn dường như đã dịu đi rất nhiều.
Lúc này, họ không còn là mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân nữa.
“Tiểu Lý, ngươi là một cậu bé can đảm, ngay cả khi triệu chứng của ngươi rất thất thường. Ta hy vọng sau này ngươi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc khi gặp phải bất cứ thứ gì trong ảo giác, đặc biệt là giống như lúc ngươi mở ngực mổ bụng trước đây.”
“Ngươi biết không? Ngươi xém chút nữa là mất mạng rồi, một số đoạn ruột đã bị cắt đứt, phải thực hiện mở thông ruột mới có thể hồi phục.”
“Nếu để nói có cái gì mà những người quan tâm đến ngươi không muốn chấp nhận hơn việc ngươi phát điên, thì đó chính là cái chết của ngươi. Chỉ cần ngươi còn sống, họ sẽ vẫn còn hy vọng, hiểu chứ?”
…
Nói xong, bác sĩ Lý mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Lý Hoả Vượng, đeo kính vào rồi đi về phía cửa phòng. Vừa định ra khỏi phòng bệnh, hắn bỗng dừng bước.
“Mà này, tiểu Lý, không phải ngươi vừa nói rằng ngươi nghĩ thế giới bên này là giả vì có thể đem đồ bên kia sang bên này sao? Đem đồ sang bên đó thì sao? Có lẽ sẽ có kết quả khác biệt đấy.”
Sau khi nói những lời cuối cùng này, bác sĩ Lý rời đi.
Nghe đến đây, Lý Hoả Vượng sững người tại chỗ, trong tiềm thức nghĩ đến câu nói:
“Nếu ta thực sự có thể đem đồ vật từ bên này đưa sang bên đó, thì bên nào là thật?”
“Ta có nên thử không? Nếu nó thực sự hoạt động thì sao?”
“Không, ta không thể tiếp tục có bất kỳ ảnh hưởng nào với những ảo giác này nữa! Như vậy chỉ khiến ta ngày càng lún sâu hơn thôi!!”
“Cứ thử đi, ngươi còn sợ gì nữa chứ?”
Bất giác, Lý Hoả Vượng lại rơi vào trạng thái bối rối, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Trong khi đang đấu tranh với rắc rối này, Lý Hoả Vượng cảm thấy những bức tường trắng xung quanh mình và cả máy móc bên cạnh đang mờ đi với tốc độ nhanh chóng, ngay sau đó, đèn sáng tiết kiệm điện sáng rực cũng nhanh chóng biến thành đèn dầu mờ.
Khi Lý Hoả Vượng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ kiểu cũ, nhìn những chùm bụi trên đầu, hắn lập tức hiểu ra, hắn đã quay trở về.
Một lúc sau, Lý Hoả Vượng vội vàng kéo chăn bông lên.
“So với việc mang thứ gì đó từ trong ảo giác ra, bây giờ còn có một cách khác đơn giản hơn để xác định nó có phải là ảo ảnh hay không.”
Lý Hoả Vượng nhìn xuống phần bụng của bản thân, ngay sau đó, hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy phần bụng do chính hắn mổ ra thế mà lại chỉ được quấn bởi một chiếc gạc trắng sạch sẽ, dùng tay ấn vào chỉ thấy hơi đau.
Phải biết rằng trước đó, toàn bộ ruột của phần bụng đều bị rơi ra ngoài!
“Ruột đã nát như vậy, sao có thể khôi phục được?”
Lý Hoả Vượng không khỏi kinh ngạc.
Ở thời điểm hành động, hắn thi hành nghi thức trên thẻ tre với suy nghĩ đã sẵn sàng cho cái chết, thế mà hắn vẫn còn sống được.
“Chẳng lẽ…”
Đầu óc Lý Hoả Vượng không khỏi nhớ lại căn phòng chăm sóc đặc biệt sạch sẽ và ngăn nắp mà hắn vừa bị ảo giác, cũng như những chiếc máy kêu bíp bíp, cả hai bình truyền nước.
Lý Hoả Vượng muốn trốn khỏi suy nghĩ ấy, nhưng hắn biết rõ trong lòng mình bắt đầu nảy sinh những nghi ngờ, hắn muốn gạt đi những nghi ngờ này, nhưng không thể làm được.
“Lý sư huynh! Ngươi tỉnh rồi!”
Bạch Linh Miểu đang bưng một bát canh gà, hào hứng chạy tới.
“Chúng ta đang ở đâu?”
Trông thấy Bạch Linh Miểu, Lý Hoả Vượng rất nhanh liền đem những nghi vấn ấy cất vào chỗ sâu nhất trong lòng.
“Thôn Ngô gia đấy.”
Bạch Linh Miểu cẩn thận đặt bát canh gà lên bàn, rồi đưa tay vào trong chăn, kiểm tra vết thương cho Lý Hoả Vượng.
“Vết thương này làm thế nào mà lành được? Tại sao ta không chết?”
Lý Hoả Vượng trực tiếp hỏi câu hỏi mấu chốt nhất, sự nghi ngờ vừa ém đi lại không thể kiểm soát được.
“Lý sư huynh, ngươi đang nói nhảm nhí gì vậy? Tại sao ngươi lại chết? Chúng ta tìm thấy ngươi trong rừng trúc, sau đó liền cho ngươi ăn một ít viên thuốc mà ngươi đã luyện chế, chắc là những viên thuốc đó đã chữa khỏi bệnh cho ngươi.”
Bạch Linh Miểu cúi thấp đầu, gần như chúi đầu vào chăn bông. Không chút can đảm để đối mặt với Lý Hoả Vượng.
Đương nhiên, Lý Hoả Vượng biết rõ những viên đan dược do chính mình luyện chế là những viên đan dược bình thường, không phải tiên dược.
“Chẳng lẽ thế giới bên kia mà ngươi nói lại vô cùng hợp lý sao?”
Lời nói vừa rồi của bác sĩ Lý lại bùng lên trong đầu Lý Hoả Vượng.
Một ý nghĩ chấn động chiếm trọn trái tim của Lý Hoả Vượng.
“Chẳng lẽ bên này là giả?”
Lý Hoả Vượng đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng sợ, hắn không biết mình đang hoảng sợ vì cái gì.
Giây tiếp theo, Lý Hoả Vượng dùng hai tay bụm má Bạch Linh Miểu, mạnh tay kéo đến trước mặt hắn, vẻ mặt hắn càng lúc càng hoảng loạn hơn.