“Đan Dương Tử chết rồi! Đan Dương Tử chết rồi! Các ngươi được tự do rồi!! Đi ra đi!!”
Trên màn hình điện thoại, toàn thân Lý Hoả Vượng bị trói chặt trong một chiếc áo khoác, hướng về phía gian phòng trống hét lớn.
Trông thấy ánh mắt Lý Hoả Vượng chăm chú nhìn, bác sĩ lại vuốt ngón tay trên màn hình, phát một đoạn video mới, nội dung trong đó vẫn là Lý Hoả Vượng bị trói trong một chiếc áo khoác.
“Giả! Giả hết! Cho dù là những pho tượng kia hay là Phật Đà khổng lồ, đều là giả, đây đều là thủ thuật che mắt người khác, không lừa được ta đâu!!”
“Không bằng ngươi nói chuyện với chủ nhân của ta đi?”
“Haha. Ngươi không hiểu sao? Ta nói để ngươi trực tiếp nói chuyện với chủ nhân của ta.”
Từng đoạn video, đều là những lời mà Lý Hoả Vượng đã từng nói trong quá khứ.
Khi video cuối cùng được phát, đồng tử của Lý Hoả Vượng hơi co lại, hắn nhìn thấy mình mặc bộ đồng phục của bệnh nhân với nét mặt điên dại, tay cầm cờ lê, lại điên cuồng hò hét rồi lao thẳng về phía trung tâm mua sắm náo nhiệt.
“Đan Dương Tử! Đừng giết con nít! Không được giết con nít!!”
Còn một đoạn dài đằng sau video, nhưng bác sĩ không phát tiếp nữa, hắn cất điện thoại vào túi.
“Nhìn đi, trong rất nhiều chuyện mà ngươi gặp phải ở đó, không hề có đoạn ngươi bị bắn vào đầu, đúng không?”
Lý Hoả Vượng tim đập hỗn loạn, hô hấp trở nên gấp gáp, nhưng lại không muốn giải thích gì, lại nhắm nghiền đôi mắt.
“Giả...Tất cả chỉ là giả…”
“Chà, nếu ngươi nghĩ đây là giả, sao ngươi lại do dự khi đối mặt với lời cầu xin của mẹ mình? Nếu tất cả đều là giả, không phải sẽ tốt hơn nếu ngươi ra tay với mảnh thuỷ tinh trên tay sao!”
Giọng bác sĩ Lý tăng dần lên.
“Nếu tất cả đều là giả, tại sao ngươi còn quan tâm Dương Na có bạn trai mới hay không?”
Hắn ta dùng ngón tay chỉ thẳng vào ngực Lý Hoả Vượng.
“Ngươi cứ điên cuồng như thế này, nàng còn có thể kiên trì được bao lâu? Cho dù nàng ấy không thay lòng đổi da, ngươi thực sự nhẫn tâm nhìn nàng ấy cứ im lặng như thế này sao? Ngươi đã cho cô ấy hạnh phúc chưa? Ngươi như vậy xứng đáng làm bạn trai nàng ấy sao?”
Lý Hoả Vượng đột nhiên mở mắt.
Hắn nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ trước mặt.
“Họ là giả!! Nhưng tình cảm ta dành cho họ là thật!! Dù ta biết họ chỉ là ảo giác, nhưng ta không thể từ bỏ tình cảm với họ được!!”
“Ngươi cho rằng ta không muốn quay về tìm họ sao?? Là vì ta không thể quay về!! Ta đã xuyên không!! Ta đã đi rất lâu rồi!!”
“Ngươi nói thế giới này là có thật, vậy ngươi cho ta hỏi, sao bệnh viện tâm thần lại có máy xúc ruột?”
Nghe vậy, bác sĩ Lý bất lực đưa tay lên mặt:
“Chuyện này có gì đáng nghi chứ? Các bệnh nhân thường xuyên nuốt nhầm phải thứ gì đó, đây là cái tiêu chuẩn cơ bản ở hầu hết các bệnh viện tâm thần, lần trước nếu không nhờ máy móc này, những thứ kinh tởm mà ngươi nuốt phải đã giết ngươi từ lâu rồi.”
“Vậy tại sao ta ăn Hắc Thái Tuế bên kia có thể ức chế ảo giác bên này?”
“Thứ ngươi ăn không phải Hắc Thái Tuế gì đó, mà là chuột, bệnh tình của ngươi càng nặng thêm rồi!”
“Giải thích miễn cưỡng như vậy ngươi cũng làm được sao?!”
“Tiểu Lý, ngươi đang nhầm lẫn mối quan hệ nhân quả rồi, chính vì sự trầm trọng hơn của căn bệnh mà những ảo giác tương đối đó mới xuất hiện, những ảo giác đó thay đổi theo sự thay đổi của tình trạng của ngươi, chính vì thế, những thứ kia mới là ảo giác.”
Vẻ mặt của Lý Hoả Vượng trở nên dữ tợn, hắn ta trực tiếp ném ra bằng chứng quan trọng nhất:
“Được rồi! Cứ cho là ngươi nói đúng đi, vậy nói cho ta biết tại sao ta có thể mang đồ từ bên kia sang bên này? Ngươi giải thích chuyện này thế nào!”
“Ồ? Lại là triệu chứng mới à? Ngươi nói cho ta biết làm sao cầm được đi xem nào? Ta đang rất tò mò đấy.”
Lý Hoả Vượng vừa định mở miệng nói mình đã đưa mặt dây chuyền ngọc bích cho Dương Na như thế nào thì đột nhiên dừng lại.
“Không được, không thể khiến Dương Na bị liên luỵ, ta không thể chăm sóc nàng ấy, đến ảo giác của nàng cũng không được.”
Lý Hoả Vượng sợ rằng sau khi đối mặt với ảo giác của Dương Na, hắn sẽ lại ngã xuống.
“Ngươi cứ chờ đấy, lần sau trở lại, ta sẽ đem cho ngươi xem những thứ trong thế giới bên kia! Để ta xem lúc đó ngươi còn miễn cưỡng giải thích thế nào, thứ ảo giác!”
Nghe thấy lời nói bậy bạ của chàng thanh niên trước mặt, bác sĩ Lý bất lực thở dài.
“Tiểu Lý, e rằng sẽ không có lần sau đâu, ngươi đã gây chuyện mấy lần rồi, bệnh viện chúng ta cũng phải chịu nhiều trách nhiệm liên luỵ, nhận được quá nhiều kiện cáo, nên viện trưởng đã tự mình hạ lệnh cho ngươi chuyển viện.”
“Chuyển viện? Chuyển đến đâu?”
Lý Hoả Vượng hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Bác sĩ Lý lấy tay vỗ vỗ vai Lý Hoả Vượng:
“Ngươi vốn cho rằng đây là ảo giác, tại sao lại quan tâm đến chuyện chuyển đi đâu cơ chứ? Ta chỉ có thể nói một điều, vì ngươi mà tình hình kinh tế gia đình của ngươi hiện tại không được lạc quan cho lắm.”