Quá khứ của hắn bị xâm chiếm bởi càng lúc càng nhiều thứ xuất hiện, một phần đó vốn thuộc về hắn bị dồn ép càng lúc càng ít đi.
“Cút đi cho ta!” Lý Hỏa Vượng cố hết sức vung Tích Cốt Kiếm trong tay, chém đứt toàn bộ giáo mác, tuy cây giáo bị gãy, nhưng những mũi giáo lại ở trong cơ thể Lý Hỏa Vượng, thay đổi quá khứ và tương lai của hắn.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển cố hết sức lực toàn thân ngẩng đầu, thì thấy những giọt mưa dày hạt giống như giáo mác đập lên mình, quá nhiều, Phúc Sinh Thiên thực sự quá mạnh, mình vốn không phải là đối thủ. Trong lòng Lý Hỏa Vượng dần dâng lên nỗi tuyệt vọng, cảm xúc này giống như biết sinh sôi nảy nở, sinh ra giáo mác từ trong cơ thể Lý Hỏa Vượng hướng về bản thân hắn.
Cùng với giáo mác trong cơ thể càng lúc càng nhiều, Lý Hỏa Vượng tỉnh táo cũng hiểu ra tất cả, vốn không thể đánh bại được Phúc Sinh Thiên, khi ngươi biết đến nó, thì chắc chắn là thua rồi.
Vì khi cảm nhận được nỗi sọ của hắn, mình đã là một phần của nó, mình chính là móng vuốt của nó, giống như Tam Thanh lúc trước vậy! Tam Thanh là Ti mệnh nắm giữ thiên đạo bí mật, chính là biết quá nhiều, nên mới bị điên.
“Chỉ vậy thôi sao, toàn bộ đây sao? Ta không cam tâm, ta thực sự không cam tâm! Rõ ràng đã chết nhiều người như vậy! Tại sao vẫn không thắng được!"
Lý Hỏa Vượng quỳ dưới đất gào hét xé gan xé phổi, nhưng nỗi không cam tâm trong lòng hắn bắt đầu hóa thành tuyệt vọng, ý muốn tự hành hạ bản thân mãnh liệt sinh ra từ tuyệt vọng bắt đầu bao trùm trong lòng hắn.
Trong cảm xúc muốn hành hạ bản thân này, Lý Hỏa Vượng cầm cái chết lên, nhằm thẳng vào mình.
“Đạo sĩ! Cố lên!"
Một giọng nói xuyên phá bóng tối.
Lý Hỏa Vượng quay đầu thì thấy hòa thượng ảo giác từng gặp xuất hiện bên cạnh mình.
“Đạo sĩ, ngươi là đạo sĩ tốt, ngươi không thể chết như vậy.
“Tiểu đạo gia, người đã từng hứa, nên ta mới đi"
Đây là Kim Sơn Trảo.
“Ngươi muốn tự sát? Thật mất mặt!"
Từng ảo giác liên tiếp xuất hiện, thậm chí ngay cả Khương Thử Anh và Đan Dương Tử xa nhất cũng xuất hiện.
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Gia Cát Uyên.
“Lý huynh, cố gắng lên, đừng bị bản thân đánh bại"
Lý Hỏa Vượng tuyệt vọng nhìn tất cả ảo giác xung quanh.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?"
“Lý huynh, chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi là ai?"
“Ta là ai? Ta là Lý Hỏa Vượng!"
Khi Lý Hỏa Vượng nói ra lời này, lại ngẩn người, từ trong ký ức thiếu khuyết trong quá khứ, hắn nhớ lại tất cả, nhớ lại mọi việc từng trải qua trước đây.
“Đúng, đúng thế, ta là Lý Hỏa Vượng! Ta là bệnh nhân tâm thần!"
Lý Hỏa Vượng đứng lên, nhìn mọi thứ hỗn loạn xung quanh, hắn không ngừng lắc đầu.
“Không đúng! Đó không phải là ta! Không phải là ta!"
Lý Hỏa Vượng bắt đầu giật đi thiên đạo trên người, giật xuống từng thiên đạo một, cuối cùng thậm chí hắn giật nốt cả chữ Vượng xuống. Nhưng cuối cùng hắn nhét tất cả thiện đạo vào trong lòng Dịch Đông Lai dìu đỡ mình bên cạnh.
“Của người hết đấy, lấy đi, lấy hết đi! Tất cả là của ngươi đấy!"
Sau khi nhét xong, Lý Hỏa Vượng lại há to miệng, nuốt chửng cả Dịch Đông Lai vào trong miệng mình, giấu trong bụng của mình.
Khi giải quyết xong tất cả, Lý Hỏa Vượng nhắm mắt, điên cuồng hét lớn.
"Tất cả không phải là thật! Tất cả không phải là thật! Tất cả đều là ảo giác! Mau tỉnh lại đi!"
Đúng lúc trong cơ thể Lý Hỏa Vượng chỉ còn lại mơ màng thuần túy nhất, lúc này, một vài giọng nói mơ hồ vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng trước đây vẫn luôn kháng cự, giờ bắt đầu toàn tâm toàn ý tin tưởng lời nói đó, Lý Hỏa Vượng cử động, giọng nói đó càng trở nên rõ ràng.
“Lý Hỏa Vượng, mau tỉnh lại, Lý Hỏa Vượng, mau tỉnh lại đi, tất cả mọi việc ngươi trải qua đều là giả!"
Một giọng nói xuyên phá bóng tối, truyền đến quá khứ và tương lai của Lý Hỏa Vượng.
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng mở đôi mắt, ánh nắng chói mắt chiếu đến sau tấm rèm màu trắng bị thổi bay lên, tiếng ù ù tai vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng mặc áo bệnh nhân.
Ga trải giường màu trắng, không khí có mùi thuốc khử trùng, quạt điện treo trên tường, tất cả vẫn quen thuộc như vậy, Lý Hỏa Vượng nhớ nơi này, đây là phòng bệnh số mười ba của mình, mình vẫn ở trong bệnh viện Bạch Tháp.
Lý Hỏa Vượng nằm trên giường bệnh sạch sẽ, mắt mở đến to nhất, nhìn mọi thứ xung quanh.
Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh rồi lại nhìn bản thân mình, hình như hắn hiểu ra điều gì, lại như không hiểu gì hết.
Khi tiếng ù ù dần biến mất, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Lý Hỏa Vượng? Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi? Tốt quá rồi!"
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn sang Dịch Đông Lai ở một bên, phát hiện hắn nhìn mình với vẻ đầy lo lắng.
“Ta...tỉnh rồi, cuối cùng ta cũng tỉnh rồi, những ảo giác đó thật đáng sợ, nhưng cũng may đều là giả, cũng may đều là giả.
Trên khuôn mặt Lý Hỏa Vượng hiện lên vẻ mừng vì may mắn dị thường.
“Cái gì mà đều là giả? Đều là thật đó! Thời gian lại quay ngược rồi! Chỉ là thời gian quay ngược đã khác thôi!
Ngươi không phát hiện ngươi chỉ còn một con mắt sao?” Dịch Đông Lai cất giọng cao hơn một tông với vẻ căng thẳng.
1045 chữ