Tam Thanh muốn ngăn cản, nhưng bất luận hắn truyền đến bao nhiêu bí mật của nỗi sợ, sát khí cũng dễ dàng hóa giải được.
Cuối cùng sau khi nuốt hết các Ti Mệnh khác, Lý Hỏa Vượng nhìn sáng Vô Sanh Lão Mẫu trước mặt, hắn dừng lại, nhưng Vô Sanh Lão Mẫu lại cười.
“Hỏa Vượng, cố lên, ta tin ngươi chắc chắn làm được, chúng ta nhất định có thể cùng lên đại học, chúng ta nhất định có thể cứu Tuế Tuế về.
Trái tim Lý Hỏa Vượng đau khổ, hơn nữa dưới sự ảnh hưởng của thiên đạo đau đớn, không ngừng lớn lên, thậm chí đến cuối cùng hắn đau đến cả cơ thể như hoàn toàn nứt ra.
Hắn không muốn xuống tay, nhưng Lý Hỏa Vượng hiểu, bây giờ mình phải làm gì đó, vì nếu mình không nuốt thiên đạo cái chết, Phúc Sinh Thiên sẽ nhiễm sang cả nàng, tuyệt đối không thể để Phúc Sinh Thiên nắm giữa thiên đạo cái chết!
“Ngươi yên tâm, ta sẽ làm được, ta chắc chắn sẽ làm được!"
Lý Hỏa Vượng đưa tay ra, tóm lấy Vô Sanh Lão Mẫu nhét vào trong miệng.
Hắn bắt đầu nhai, cả Bạch Ngọc Kinh dần sập đổ, mọi thứ trong hỗn độn nứt lừa, bên ngoài miệng vết nứt là bóng tối vô biên vô tận.
Lý Hỏa Vượng không ngừng nhai, sau đó hắn giơ Tích Cốt Kiếm của mình, nhổ thật mạnh lên trên, cái chết lập tức phủ kín cả xương sống.
Lý Hỏa Vượng quay người, nhìn sang Tam Thanh vẫn đang không ngừng phát tán nỗi sợ.
“Thanh Vượng Lai!"
Lý Hỏa Vượng giơ con dao trong tay chém qua, cái chết mang mọi thứ của hắn đi, cái chết làm tiêu tan ngọn nguồn của nỗi sợ và tuyệt vọng.
Lý Hỏa Vượng xé tan nỗi sợ và tuyệt vọng dính bên trên, tìm được thiên đạo sinh trưởng phát triển, cố giật xuống nhét vào trong miệng, sau đó là thiên đạo máu thịt, cuối cùng là thiên đạo bí mật.
Khi nuốt xong tất cả, Lý Hỏa Vượng tìm được cái xương khắc chữ Vượng, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng tách ra, chữ vượng đó về lại trong cái tên của mình.
Sau khi chữ vượng đó quay về, đầu của Lý Hỏa Vượng đột nhiên chấn rung, cho đến lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu rốt cuộc Thanh Vượng Lai đã lấy đi cái gì của mình.
Đây là một mặt tỉnh táo khác của thiên đạo mơ hồ, thì ra tất cả thiên đạo đều có hai mặt.
Một mặt khác của mơ hồ chính là tỉnh táo, chỉ vì Tam Thanh đã lấy đi tỉnh táo trước khi mình trở thành Ti Mệnh mơ hồ, cho nên mình mới không ý thức được thôi.
Sau khi hoàn toàn nuốt chửng tất cả thiên đạo, lúc này cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng tỉnh táo lại, hắn tỉnh táo hoàn toàn, cách tư duy lập tức trở nên khác hoàn toàn trước đó.
Dường như cảm nhận được điều gì, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, Bạch Ngọc Kinh rung lắc muốn sập đó.
Lý Hỏa Vượng đưa tay xé rách cả Bạch Ngọc Kinh, từ trong chui ra, giống như gà con chui ra từ trong vỏ trứng. Khi Lý Hỏa Vượng vo viên cả Bạch Ngọc Kinh rách nứt rồi bỏ vào miệng mình, hắn thì nhìn Phúc Sinh Thiên, hắn đã nhìn rõ đối phương, nhìn rất rõ ràng.
Nó thực sự rất lớn, vô cùng lớn, lơ lửng trước mặt mình giống như một tinh cầu khổng lồ có thể khiến người ta cảm thấy khó thở đang đập về phía mình.
Nó đang ra tay với mình, nói một cách chính xác nó đã ra tay, Phúc Sinh Thiên giơ một ngọn giáo xoắn ốc có hai đầu, một đầu là Tam Thanh, một đầu là Thanh Vượng Lai, bao trong sợ hãi và tuyệt vọng, đâm vào lồng ngực của mình.
Lý Hỏa Vượng tóm lấy thân giáo, nghiến răng run run rút từng chút ra, cuối cùng hắn đoạt được ngọn giáo hai đầu từ trong tay Phúc Sinh Thiên.
Hắn vung thật mạnh, nỗi sợ và tuyệt vọng trên hai ngọn giáo hai đầu lập tức tiêu tan, Lý Hỏa Vượng chĩa ngọn giáo hai đầu sạch sẽ về hướng Phúc Sinh Thiên.
“Đến đây!"
Phúc Sinh Thiên bắt đầu hành động, nó nhìn qua, ánh nhìn của nó hóa thành một ngọn giáo hai đầu, một đầu là Vương Trường Tự, một đầu là Thông Cốt Xương, đâm về phía Lý Hỏa Vượng, trên ngọn giáo vẫn bao bọc nỗi sợ và tuyệt vọng.
“Keng” một tiếng, Lý Hỏa Vượng chặn lại, hắn giơ Tích Cốt Kiếm phủ cái chết, trực tiếp chém gãy ngọn giáo hai đầu, không để ngọn giáo hai đầu đó đâm vào trong cơ thể mình.
Đâu ngờ, càng lúc càng nhiều ngọn giáo hai đầu thò ra từ trong cơ thể Phúc Sinh Thiên, mà còn không chỉ giới hạn ở hai đầu, thậm chí rất nhiều đầu kỳ dị.
Tất cả sóng biển đầu giáo bao bọc nỗi sợ và tuyệt vọng đâm về phía Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng ngăn chặn tất cả, nhưng hắn không thể cứ mãi ngăn chặn.
Cuối cùng một thanh trường giáo xoắn ốc hình thành từ Thượng Quan Cát Đăng, Khấu Âm Liên Công, Chu Thôi Phong đâm vào từ trong khoang mắt của Lý Hỏa Vượng, đóng chặt hắn xuống đất.
Trong tích tắc, quá khứ của Lý Hỏa Vượng có thêm một kẻ địch Ti Mệnh tên là Khấu Âm Liên Công, nó có hai tâm bàn, Thượng Quan Cát Đăng và Chu Thôi Phong, vì bọn họ xuất hiện, quá khứ của Lý Hỏa Vượng có thêm nhiều tuyệt vọng và tự hành xác hơn.
Sau đó nhân cơ hội này, càng nhiều trường giáo đâm đến, cùng với tiếng phụp phụp vang lên, một phần vốn thuộc về cơ thể hắn không ngừng bị chèn ép, cơ thể của hắn bị càng lúc càng nhiều thanh trường giáo chiếm cứ 1076 chữ