Nghe thấy Cao Trí Kiên lại đến vào lúc này, lại còn nói lời như vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng lập trức bốc hỏa một cách khó hiểu.
“Rốt cuộc ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Ta không có bệnh!"
Lý Hỏa Vượng bỗng đứng bật dậy.
“Rốt cuộc ngươi có tin không! Không tin thì ta làm một mình!"
“Tin"
Cao Trí Kiên cố hết sức ổn định Lý Hỏa Vượng, sau đó chuyển chủ đề nói tiếp:
“Nhưng chuyện này rất quan trọng, không thể chỉ để hai người chúng ta biết. Thánh nữ Bạch Liên, và long mạch và Ti Mệnh khác cũng nên biết thông tin này.
Lý do này, Lý Hỏa Vượng không thể phản bác, dù sao chuyện lớn liên quan đến toàn thiên hạ, chắc chắn phải cho những người khác biết.
Nếu tất cả mọi người bên này đều giúp mình, trở thành trợ thủ của mình, vậy chắc chắn đáng tin hơn Triệu Sương Điểm và Thanh Vượng Lai.
Những người này đều ở khắp trời nam đất bắc, muốn tập trung đến Thượng Kinh Thành, nếu là trước đây sẽ vô cùng rắc rối, nhưng bây giờ đã có Lý Hỏa Vượng, những người này nhanh chóng được đưa đến Thượng Kinh Thành.
Trong đó không chỉ có Bạch Linh Miểu, còn có long mạch các nước, bao gồm cả chủ trì của Chính Đức Tự, Cự Tử của Mạc gia, Đường chủ của Minh Luân Đường, Lục đại trưởng lão của Ảo Cảnh Giáo, chưởng môn của La Giáo.
Các môn phái đều đến, thậm chí có thể nói, trừ những người đặc biệt có chuyện riêng, thì cơ bản các môn phái toàn thiên hạ đều có người đến.
Kể cả là đại điện của Đại Lương dùng để thượng triều sáng, lúc này vẫn chật kín người.
Tương Tướng Thủ gây tiếng vang không nhỏ, chỉ cần người không bị mù, thì đương nhiên là biết đã xảy ra chuyện gì.
Trước khi Cao Trí Kiên không lên tiếng, tất cả mọi người đều nhỏ tiếng bàn tán về cục diện hiện tại, trong đó có không ít người dồn ánh mắt sang Lý Hỏa Vượng.
Dù sao hiện giờ hắn không hề che đậy thân phận tâm tố của hắn, trực tiếp thể hiện ra hết một cách trần trụi. Nhưng so với trước đây, rất hiển nhiên lúc này bất kỳ ai cũng không dám có chút tà ý, bọn họ đứng phía dưới, còn Lý Hỏa Vượng đứng bên trên đã chứng minh vấn đề.
Cùng với Cao Trí Kiên nhẹ nhàng giơ tay, lão thái giám ở một bên vung cây phất trần màu vàng lên không trung.
"Trật tự!"
Tiếng ồn trong đại điện lắng xuống, tất cả mọi người nhìn lên Cao Trí Kiên ngồi trên ngai vàng, và các hoàng đế long mạch ngôi trên ghế rồng khác, bầu không khí cả đại điện lập tức trở nên vô cùng nặng nề.
“Hôm nay trẫm triệu tập các vị đến, là vì việc gì, có lẽ các vị đã biết, thiên hạ hiện nay đã đang bên bờ vực sinh tử tồn vong!"
Trong cả đại điện im phăng phắc, người nào cũng nghiêm túc lắng nghe.
Cao Trí Kiên không nói tiếp, mà đợi thái giám mang thánh chỉ màu vàng đến, cầm bút, vừa viết vừa nói.
“Binh gia thiên hạ đã hy sinh, kẻ địch bên ngoài nhìn chằm chằm như hổ đói, vì bách tính thiên hạ, ở đây, trẫm lấy thân phận hoàng đế Đại Lương tuyên bố, ban hành Nhiễm Sát Lệnh.
Nói xong câu cuối cùng này, Cao Trí Kiên lấy ra ngọc tỷ Đại Lương đóng thật mạnh lên thánh chỉ.
Các long mạch khác không nói gì, chỉ đồng loạt đứng lên, lấy ngọc tỷ các nước ra, cùng đóng lên thánh chỉ.
Nhưng vẫn chưa hết, tất cả hoàng đế đều nhỏ máu của mình lên thánh chỉ.
Thế trận lớn như vậy, một số người phía dưới không biết việc này có ý nghĩa gì, nhưng một số người sống đủ lâu thì biết Nhiễm Sát Lệnh có nghĩa là gì.
Một bà lão chống gậy đầu phượng hoàng, toàn thân đầy hình xăm nứt gốm thanh hoa, cất giọng run run hỏi: “Bệ hạ? Thực sự phải như vậy ư? Lúc trước pháp giáo gây loạn đến như vậy, cũng không ban Nhiễm Sát Lệnh, bây giờ phải dùng đến thủ đoạn này rồi ư?"
“Pháp giáo? Lúc trước ngay cả Thanh Khâu mà Pháp giáo cũng không qua, có thể giống như bây giờ sao?"
"Những năm tháng sóng yên biển lặng trước đây, đều do Giám Thiên Ti và Lý sư huynh chống đỡ, bây giờ không định giấu diếm nữa, vậy hôm nay trẫm nói thật cho các ngươi biết, lần pháp giáo đó chẳng qua chỉ là mật thám của kẻ địch đến thăm dò thôi!"
Lời của Cao Trí Kiên như một tòa núi lớn đè nặng lên trái tim của tất cả mọi người, những việc khác có thể họ không biết, nhưng lúc trước pháp giáo gây loạn đến mức đó, tất cả đều biết.
Nếu nói mức độ đó chỉ là thăm dò, thì kẻ địch lần này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Khi thấy tâm trạng bất an lan khắp mọi người, Lý Hỏa Vượng lập tức tiến lên một bước, ổn định cảm xúc của họ.
"Đừng hoang mang! Chúng ta có thể thắng! Bọn chúng không mạnh như tưởng tượng đâu, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực! Chắc chắn có thể vượt qua cửa ải khó khăn này!"
“Lý hiền đệ, dám hỏi ngươi lấy thân phận gì để nói những lời này?"
Đại trưởng lão của Ảo Cảnh Giáo hỏi.
“Ta? Thân phận gì?"
Lý Hỏa Vượng lấy ra một tấm thẻ bài bên hông giơ lên.
“Ta là Giám Thiên Ti của Đại Lương! Thế nào! Bây giờ ta có tư cách nói lời này chưa?"
1087 chữ