Xuân Tiểu Mãn kinh ngạc dẫn một đám tín đồ Bạch Liên Giáo vây về phía Dương Na.
Bạch Linh Miểu lắc đầu, không muốn nhắc đến, cất giọng mệt mỏi nói:
“Cho tâm trọc trong căn phòng đó vào trong quan tài đi, ta vừa hay tiện đường đưa nó và những tâm tố này cùng đến Giám Thiên Ti Nhưng đang định nói tiếp, Bạch Linh Miểu lập tức quay đầu, thì thấy Tháp Bạt Đan Thanh đau khổ ngã dưới đất.
Bạch Linh Miểu vội chạy đến đỡ hắn dậy, phát hiện cơ thể cường tráng của đối phương đang khô héo với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, đang biến thành xương khô.
“Hắn sắp chết đói rồi.
Nhị Thần nhìn ra điểm mấu chốt.
Rất hiển nhiên hắn ở trong nghiệp chường không ăn không uống lâu như vậy, vừa ra ngoài đương nhiên vẫn cần phải ăn uống.
Hắn không so được với mười một tâm tố khác, chỉ cần những tâm tố đó cảm thấy mình không đói, thì họ sẽ không đói.
“Ta không thể chết. Ta. Ta không thể chết, Phùng Nhị Ngưu!"
Đôi bàn tay khô gày của Tháp Bạt Đan Thanh đang thoi thóp như móng chân gà bất lực quờ quạng.
Hắn không cam tâm, hắn thực sự không cam tâm.
Ban đầu Phùng Nhị Ngưu hại mình không ra được, trong nghiệp chướng tâm trọc, hắn ngày đêm suy nghĩ ra được khỏi nơi này, thì phải báo thù rửa hận thế nào.
Cuối cùng mình cũng ra được rồi, nhưng lại sắp chết, hắn thực sự không cam tâm.
Nhưng Tháp Bạt Đan Thanh nhanh chóng biết mình không có thời giản nghĩ những việc này, sợ rằng mình chỉ còn có thể nói một lời trăn trối cuối cùng.
“Bạch cô nương, về nói với con trai ta, bảo nó sau này tuyệt đối đừng vào Giám Thiên Ti!"
Nhìn Tháp Bạt Đan Thanh đang nói ra những lời này trong trạng thái mê man, khuôn mặt Bạch Linh Miểu hiện lên vẻ đau lòng.
“Yên tâm đi, có ta ở đây, ngươi không chết được.
Bạch Linh Miểu nói xong, một tay niết hoa sen ấn, nhẹ nhàng ấn lên giữa đôi lông mày Tháp Bạt Đan Thanh, một đóa hoa sen màu đen thấp thoáng hiện giữa lông mày hắn.
Sau đó Tháp Bạt Đan Thanh cảm nhận được, cơ thể mình đã ngừng yếu dần, tuy không thấy khỏe lên, nhưng mình cũng không chết, cơ thể dường như mãi mãi kẹt giữa sống và chết.
“Bây giờ ngươi sẽ không chết nhưng cũng không coi là sống, trạng thái này có thể duy trì khoảng hai tuần, ngươi nhân thời gian này đi tìm các đại sư phụ của Chính Đức Tự điều dưỡng sức khỏe cho tốt xong, rồi đến tìm ta Tháp Bạt Đan Thanh cúi đầu nhìn cơ thể mình lúc này, hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc bởi thực lực của cô gái tóc trắng trước mặt.
Vợ của Nhĩ Cửu lại lợi hại như vậy, theo như hắn biết, loại thần thông sinh tử trước nay chỉ có các Lạt Ma của Thanh Khâu mới có thể làm được mới đúng.
Theo hắn được biết, lần trước khi gặp nàng, nàng vẫn chỉ là một đại thần không hợp thời, mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Hắn làm sao vậy?"
Viên Nhị dẫn một đám tâm tố đi đến.
Bạch Linh Miểu nghe thấy tiếng bước chân phía sau, lập tức trong lòng căng thẳng, đưa tay đỡ Tháp Bạt Đan Thanh dậy.
“Không sao, hắn bị nội thương khi ở trong đó, bây giờ đã chữa khỏi rồi, chúng ta đi thôi” Một chiếc xe ngựa chở tất cả tâm tố xuất phát từ đường khẩu Bạch Liên Giáo, đi về hướng Giám Thiên Ti Đợi đến trước cửa phòng tu luyện của Lý Hỏa Vượng, tất cả mọi người nhìn tòa nhà méo mó trước mặt đều rất kinh ngạc, cùng với Lý Hỏa Vượng không ngừng tu luyện, ảnh hưởng đến xung quanh càng lúc càng lớn.
“Đến rồi à?"
Huyền Tẫn với thân hình cao lớn từ mặt đất dâng lên.
Thấy đạo bào màu đỏ to rộng đó, Tháp Bạt Đan Thanh yếu ớt lập tức mềm nhũn chân, trực tiếp quỳ một chân dưới đất, vô cùng hoảng sợ nói:
“Ti Thiên Giám đại nhân!"
Trước đây hắn không có tư cách lại gần đại nhân như vậy.
Huyền Tần nhìn hắn một cái, không nói gì, quay người đẩy mở cánh cửa phòng tu luyện.
“Đi thôi, cùng ta vào trong"
Tình hình trong phòng cũng không tốt hơn bên ngoài bao nhiêu, các cảnh tượng biến hóa không ngừng thay đổi xung quanh Lý Hỏa Vượng, hơn nữa cơ thể Lý Hỏa Vượng còn lúc hiện lúc ẩn.
“Đợi một chút, bây giờ ta muốn gọi cha tỉnh lại cũng hơi khó Huyền Tẫn nói xong, trực tiếp xuyên qua động cơ bay qua trước mặt, bay về phía Lý Hỏa Vượng.
"Cha?"
Tháp Bạt Đan Thanh trợn mắt há hốc miệng, ngẩn người tại chỗ như sét đánh, hắn cảm mình cả thế giới của mình sắp sập đổ.
Nếu hắn không nhớ nhầm, ban đầu Lý Hỏa Vượng cũng coi như cấp dưới của mình chứ? Nhưng bây giờ người quản lý cả Giám Thiên Ti lại gọi Lý Hỏa Vượng là cha?
Làm việc ở Giám Thiên Ti lâu như vậy, nói thật hắn từng thấy không ít những chuyện hỗn loạn linh tinh, nhưng tình huống trước mặt này, hắn thực sự chưa từng gặp qua.
Giám Thiên Ti đại nhân gọi Nhĩ Cửu là cha, vậy mình gọi Nhĩ Cửu là gì?
Đúng lúc đầu óc Tháp Bạt Đan Thanh hỗn loạn, người của Giám Thiên Ti áp giải tám tên quái nhân trên trán dán lá bùa màu vàng cũng vào trong phòng.
Không cần giải thích, Bạch Linh Miểu cũng biết, chắc đó là tám tâm tố mà Giám Thiên Ti tìm được. Bây giờ toàn thiên hạ, bất luận là triều đình hay là người dân cũng đang giúp tìm tâm tố, nhưng mặc dù là vậy cũng chỉ tìm được tám người, xem ra trừ phi đợi tâm tố mới được sinh ra, nếu không, có lẽ chỉ có từng này người thôi.
Bỗng nhiên xung quanh trống không, cùng với tất cả mọi hỗn loạn biến mất, biến thành một vùng trắng xóa, Bạch Linh Miểu liền biết Lý Hỏa Vượng đã tỉnh.
1140 chữ