“Cái gì?"
Bạch Linh Miểu giơ ngón tay run run chỉ về hướng minh cẩu phía trước.
“Địa phủ vốn không có thứ này, minh cẩu chỉ do nàng ta tùy tiện bịa ra thôi.
“Những thứ nàng ta tùy tiện nói ra, đều có thể biến thành thật đi ra, lẽ nào các ngươi còn không phát hiện ra điều gì sao?"
Bạch Linh Miểu đau khổ nhắm mắt ôm đầu mình hét lớn:
“Vốn chẳng có âm tào địa phủ gì hết! Cũng chẳng có sách sinh tử có thể quyết định sự sống chết của con người!
Các ngươi bị lừa rồi, con chó này, sách sinh tử này, và cả âm tào địa phủ đều do các ngươi tự bịa ra!"
"Các ngươi là tâm tố, các ngươi cho rằng những việc này là thật, cho nên tất cả mới giống như là thật, chỉ cần các ngươi cho rằng những việc này là giả, thì tất cả mọi thứ sẽ biến mất!"
Những lời này giống như một cái chùy nặng đập mạnh vào trong lòng tất cả tâm tố, sau đó một làn gió thổi đến, cơ thể của chín phán quan dần dần trở nên trong suốt, cho dù họ không ngừng vẽ trên sách sinh tử, nhưng cũng không còn bất kỳ ai chết, cuối cùng họ biến mất trước mặt tất cả mọi người.
Không chỉ có phán quan biến mất, mà còn cả âm sai quỷ tướng vây xem xung quanh, cả Phong Đô Thành, cuối cùng minh cẩu đó cũng biến mất.
Nhìn sách sinh tử biến mất, Bạch Linh Miểu òa khóc lớn, nước mắt ướt đẫm dải băng che mắt nàng, không ngừng rơi xuống đất.
Nhị Thần tỏ vẻ khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn thở dài quay người lại, ôm nhẹ nàng từ sau lưng, thì thầm an ủi nàng.
Hai người cùng một cơ thể, có lúc chuyện của đối phương chính là chuyện của mình, không phải thì cũng phải.
“Ta ta thực sự"
Bạch Linh Miểu nghẹn ngào nói.
“Vừa nãy ta thực sự cho rằng họ có thể sống lại nhờ sách sinh tử, ta cảm thấy dường như họ lại chết lần nữa trong lòng ta.
“Ta biết, ta biết, đừng buồn nữa, vui lên nào, nhìn xem, chúng ta đã mang về mười một tâm tố đấy.
Lúc này Nhị Thần không thể làm được gì nhều, chỉ có thể dùng lưỡi rắn xẻ ba lau sạch nước mắt.
Lúc này, lòng Bạch Linh Miểu như dao cắt, nhưng vừa nghĩ đến cục diện căng thẳng bên ngoài, nàng vẫn lắc đầu cố hết sức chôn giấu tâm trạng trong lòng, đứng lên.
Nàng hít sâu một hơi, nói với những tâm tố khác:
“Ra bên ngoài đi, ta đưa các ngươi đi ra, cho các ngươi thoát khỏi những ngày tháng không phân biệt được thật giả, bất kể là ai lừa các ngươi, chỉ cần các ngươi biến thành người bình thường, thì sẽ không có ai lừa các ngươi nữa"
Nhìn chấp niệm bao nhiêu năm nay của mình, kết quả lại tiêu tan như bong bóng, lúc này, tâm trạng của các tâm tố vô cùng phức tạp, bất kể trong lòng họ đang nghĩ gì, cuối cùng họ cũng không nói một lời và đi theo Bạch Linh Miểu.
Họ quay về, trên đường đi cũng không còn Quỷ Môn Quan, cũng không có đường Hoàng Tuyền gì nữa, càng không có cầu Nại Hà, những thứ bên trong là do họ tu ra, những thứ bên ngoài cũng do họ tu ra.
Một tâm tố có lẽ không thể làm ra được quy mô lớn như vậy, nhưng mười một tâm tố lại có thể tu chân ra nơi này giống y như thật.
Điểm duy nhất khác với thật, e rằng chính là họ không biết âm tào địa phủ trông như thế nào, tất cả mọi thứ đều chỉ là nghe nói mà thôi.
Trở về lại trong đống đổ nát đó, Bạch Linh Miểu thuận đường về đến chỗ cũ. Nhưng nàng không về đến căn phòng dưới lòng đất đó, mà dừng lại bên ngoài căn phòng dưới lòng đất.
“Các ngươi đợi ta một lát, bây giờ ta làm pháp, đợi ta niệm chú xong, chỗ trước mặt ta sẽ phá ra một cái động, xuyên qua cái động này, mọi người có thể đi ra khỏi nghiệp chướng của tâm trọc” Nói xong, Bạch Linh Miểu ngồi tại chỗ, tay niết ấn hoa sen bắt đầu niệm chú.
"Vũ Mạn Đà La, Mạn Thù Sa Hoa, Chiên Đàn Hương Phong, Duyệt Khả Chúng Tâm. Dĩ thị nhân duyên, địa giai nghiêm tịnh thời tứ bộ chúng, giảm giai hoan hỉ, thân ý khoái nhiên, đắc vị tằng hữu. Mi gian quang minh, chiếu vu đông phương, vạn bát thiên thủ, giai như kim sắc"
Cùng với tiếng niệm chú của Bạch Linh Miếu dần vang lên, không gian trước mặt nàng bắt đầu chấn rung, giống như hai luồng sức mạnh đang đối kháng.
Sau đó tiếng niệm chú của Bạch Linh Miểu càng lúc càng lớn, chấn rung càng lúc càng mạnh, khi tiếng niệm kinh kết thúc, cùng với tiếng kính nứt vỡ, một cái miệng động hình tròn xuất hiện ở bên ngoài, mà bên ngoài không phải nơi nào khác, chính là đường khẩu của Bạch Liên Giáo ở Thượng Kinh Thành.
Khi đám người Bạch Linh Miểu từ trong đi xuyên qua, cái miệng động nối liên hai không gian lập tức biến mất.
“Sao ta không biết diệu pháp liên hoa kinh còn có năng lực như này? Ta nhớ kinh văn này hình như là thần linh sử dụng phải không?"
Nhị Thần hiếu kỳ hỏi trong lòng.
Bạch Linh Miểu lắc đầu, quay người nhìn mười một tâm tố đang nhìn ngó xung quanh phía sau.
“Ngươi cảm thấy không có năng lực này cũng không sao, họ cảm thấy có là được, đặc biệt còn là mười một người."
Ở bên Lý Hỏa Vượng lâu như vậy, Bạch Linh Miểu thực sự rất hiểu tâm tố, cũng không phải tùy tiện nói. Nếu họ đã có thể tu ra cả âm tào địa phủ, thì tu ra một lối để quay về, đương nhiên cũng chỉ là chuyện nhỏ.
“Miểu Miểu! Các ngươi đi ra bằng cách nào?"
1118 chữ