Đối diện với sự báo đáp mê hoặc như vậy của Bạch Linh Miểu, hòa thượng lại như không nghe thấy, tiếp tục nói những lời điên dại.
“...Lợn dê ngồi lên, lục thân đun trong nồi...con gái ăn thịt mẹ, con trả đánh cha..."
Sau khi hỏi lại mấy lần, thấy đối phương vẫn không phản ứng gì, Nhị Thần lên tiếng nói.
“Không được, hắn bị điên rồi, có trời mới biết bị tâm trọc lãng quên bao lâu rồi.
“Xem ra nếu muốn bắt một người để hỏi, thì phải bắt những người mới vào đây vài năm mới được.
Bạch Linh Miểu không trả lời nàng, ngược lại nhanh chóng lùi lại, lùi đến chỗ lừa trắng.
“Cẩn thận! Phía sau miếu đổ nát có rất nhiều người đến!"
Bạch Linh Miểu vừa dứt lời, rèm cửa rách rưới được vén lên, một đám người quái dị bụng trướng to cởi trần, đôi mắt đỏ bừng xông về phía bọn họ như thủy triều.
Trong đó có cả nam lẫn nữ, lãng quên vô tận đã ép họ phát điên.
Khi nhìn thấy diện mạo của Bạch Linh Miểu, những người này càng điên cuồng hơn, không sợ sống chết xông về phía trước.
“Bày trận! Bảo vệ thánh nữ!"
Lừa trắng nhanh chóng bày thần đả, bọn họ bị các loại dính lên người chặn được những thứ này ở bên ngoài dễ như trở bàn tay.
Nhưng cho dù tháo tất cả đầu của bọn họ xuống, thì vẫn chẳng làm gì được, nơi này không có cái chết.
Khác với thiên đạo cái chết biến mất trước đây, người ở nơi này vô cùng điên cuồng và khát máu.
“Đi bên này! Mau lên! Các ngươi ở cứ đây, bọn họ sẽ đến càng đông hơn!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài.
Khi Bạch Linh Miểu nhanh chóng cảm nhân, kinh ngạc phát hiện người nói câu này, lại là người mà mình quen biết, người đó từng làm ở Giám Thiên Ti của Lý sư huynh, Tháp Bạt Đan Thanh.
Lần trước khi đối phó với tâm trọc, hắn bị rơi vào nơi này.
Nhìn thần thái của hắn, Bạch Linh Miểu đoán đối phương vào đây chưa được mấy năm, nên vẫn chưa bị hành hạ đến phát điên, có thể giao tiếp.
“Rút về hướng Đông Nam theo người đàn ông đó.
“Thịch thịch thịch, hai giáo đỏ Hồng Hoàng xuống núi, trăn và rắn rời khỏi núi, một cơn gió đã rời khỏi lăng mộ.
Cùng với tiếng trống có nhịp điệu và Bang Binh Quyết, móng vuốt sắc nhọn màu chóng xé xác một người thành hai nửa.
Các loại mặt thú với khăn trùm đỏ méo mó vây quanh Bạch Linh Miểu, bao vây hắn, tránh bị những thứ điên cuồng này đánh lén.
Họ quá đông người, cho dù có lừa trắng chắc khỏe ngăn cản, thỉnh thoảng vẫn có người lọt đến bên phía Bạch Linh Miểu.
Trên con đường rộng lớn, Bạch Linh Miểu dẫn các lừa trắng và Tháp Bạt Đan Thanh né tránh những tên điên cuồng mất hết lý trí ở phía sau.
Lúc này, những kẻ điện phía sau bọn càng lúc càng đông, xông về phía Bạch Linh Miểu như thủy triều.
Tuy thực lực của họ rất yếu, nhưng cũng không chống lại được nhiều người thế này, quan trọng hơn là, ở nơi này, bất luận tấn công thế nào, họ cũng không chết.
Hai người vừa bị Nhị Thần xé xác đó, lập tức lôi lại nội tạng bị rơi ra, nhanh chóng bò về phía nàng bằng cả chân và tay giống như con nhện.
“Đi con đường nhỏ! Mau đi thôi! Bên này!"
Tháp Bạt Đan Thanh đầu bù tóc rối kích động dẫn đường phía trước.
Cuộc rượt đuổi căng thẳng kéo dài được nửa nén hương, ở một ngã rẽ, cơ thể Tháp Bạt Đan Thanh đột nhiên co thấp lại, chui vào trong một miệng nước cống tối tăm.
Lợi dụng năng lực cảm nhận của mình, sau khi mau chóng phát hiện bên trong không có mai phục, Bạch Linh Miểu lập tức lao vào theo phía sau Tháp Bạt Đan Thanh.
“Đi theo!"
Bên trong hang rất u tối và nhỏ hẹp, nhưng chỉ lúc sau Bạch Linh Miểu đã cảm thấy trước mặt bỗng rộng rãi, nơi này lại thông đến một cái hầm.
Đợi khi ba mươi sáu lừa trắng từ trong hang chui ra, Bạch Linh Miểu vung mạnh roi thần về phía miệng hang, cả thông đạo lập tức sập đổ, ép toàn bộ những thứ vừa mới mọc lên bên trong xuống.
Bụi đất bay lên, đám người Bạch Linh Miểu bịt mũi lùi lại mấy bước, xung quanh cũng coi như được yên tĩnh.
Không đợi Bạch Linh Miểu bình tĩnh lại, Tháp Bạt Đan Thanh kích động xông lên.
“Ta, ta không nhìn nhầm chứ! Ngươi là người của Nhĩ Cửu phải không? Chắc chắn là người phải không? Mấy năm trước chúng ta tưng gặp nhau!"
“Tháp Bạt Đan Thanh có khỏe không, tiểu nữ là Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng hành lễ với hắn.
“Lần này ngươi đến đây là để cứu ta phải không? Chắc chắn là đến cứu ta ra đúng không?"
Tháp Bạt Đan Thanh nghẹn ngào hỏi với giọng cầu xin.
“Đúng thế, là Nhĩ Cửu bảo ta đến cứu ngươi"
Chỉ là nhân tiện cứu hắn, Bạch Linh Miểu không có lý do để từ chối, hơn nữa mình giúp hắn, nói không chừng còn có thể trực tiếp có được thông tin về tâm tố từ chỗ hắn.
Nghe thấy lời này, Tháp Bạt Đan Thanh như ngã gục, trực tiếp nằm dưới đất, sau đó giơ hai tay ôm mặt khóc thất thanh.
Nghe thấy cảm xúc mất kiểm soát của Tháp Bạt Đan Thanh, Bạch Linh Miểu cảm thấy tiu Tháp Bạt Đan Thanh không bị điên, nhưng ở lại đây thêm thì e rằng không bao lâu nữa hắn cũng không trụ nổi.
Bạch Linh Miếu rút khăn tay ra đưa cho hắn, sau đó nhẹ giọng nói:
“Tháp Bạt Đan Thanh, mấy năm nay ngươi khổ sở rồi, nhưng lần này ta đến đây, ngoài việc cứu người còn có việc khác"
Tháp Bạt Đan Thanh ôm khăn tay khóc lóc đầy nước mắt nước mũi, ngẩng đầu nhìn Bạch Linh Miểu.
1083 chữ